Túi Khóc Nhỏ Của Tổng Giám Đốc

Chương 9

Có lẽ là từ tâm linh tương thông đến thân thể giao hòa, Trì Dật đối với Tiếu Túy tình cảm càng sâu nặng. Từ lần đó nếm được mỹ vị của Tiếu Túy rồi, cứ buổi tối hắn lại như cũ quấn lấy Tiếu Túy đòi hỏi không ngừng, lăn lộn đến mức bé con xấu hổ đỏ bừng cả mặt, nước mắt lưng tròng vừa thao hắn, vừa mắng hắn: “Không biết ngại”.

Gần đây công ty Trì Dật gặp chút vấn đề, lần gần đây nhất bận như vậy là lúc mới gặp được Tiếu Túy. Trì Dật nhớ tới bộ dáng đáng yêu của bé con, trong lòng liền cảm thấy ngọt ngào. Không biết cậu ở nhà có ngoan ngoãn đọc sách hay không, hay lại vẫn chơi điện thoại xem TV? Lần trước bị mình bắt ép đọc sách còn dẩu miệng làm bộ không tình nguyện lắm … Nghĩ một lúc, cảm giác áp lực không thở nổi từ công việc cũng tan đi không ít.

Nhưng hắn không thể dùng quá nhiều thời gian để nghĩ, Trì Dật muốn sớm một chút giải quyết xong về chơi với bé con. Tiếu Túy đã bất mãn hắn gần đây luôn bận đến nửa đêm mới về, hắn lắc lắc đầu, lại vùi mặt vào làm việc.

Nhưng chờ hắn xong việc chuẩn bị về nhà vẫn đã là hơn 12 giờ. Hắn vừa về nhà liền phát hiện đèn phòng khách còn sáng, Tiếu Túy ngủ trên sô pha nghe được tiếng mở cửa lập tức tỉnh lại.

Hắn nhìn biểu cảm tức giận của bé con, thầm than không xong rồi, vội vàng đi đến bế cậu lên, chuẩn bị mang lên giường. Hắn nhẹ giọng dỗ người trong ngực: “Bảo bối sao không vào phòng ngủ, nửa đêm ngủ ở sô pha lại còn không đắp chăn, em bị cảm lạnh ca ca sẽ đau lòng”.

Tiếu Túy lần này lại không nghe lời hắn, từ trong lồng ngực bướng bỉnh muốn đi xuống. Trì Dật sợ Tiếu Túy không cẩn thận ngã bị thương, đành phải thả cậu xuống.

Đi xuống xong Tiếu Túy liền dùng tay đẩy ngực Trì Dật, để hắn ngồi vào sô pha.

Trì Dật trông mong nhìn bé con trước mắt mình, vẫn là không kìm lòng được kéo cậu ngồi lên đùi mình.

Tiếu Túy ngồi trên đùi hắn cũng không chịu an phận, giãy dụa muốn đi xuống. Nhưng Trì Dật sức lực lớn, cậu quậy mãi cũng không có kết quả, liền từ bỏ, thân thể mềm ra chịu an phận. Tiếu Túy đành phải oán hận cắn lên bả vai cơ bắp của Trì Dật. Cơ thịt cứng như sắt làm răng cậu cắn thấy đau cũng chỉ có thể lưu lại một dấu ấn mờ mờ, cậu tức giận lại như thói quen đấm đấm hắn.

“Ca ca không nghe lời em chút nào …” Tiếu Túy đấm hắn, sức lực không lớn, lực độ như trêu chọc làm tâm Trì Dật phát ngứa.

Trì Dật cầm lấy tay Tiếu Túy bao vào trong lòng bàn tay, ngoan ngoãn nhận sai: “Ca ca sai rồi, về sau sẽ không bận bịu về muộn như vậy nữa”.

Nào biết Tiếu Túy nghe xong càng tức giận, cậu ngẩng đầu cắn cổ Trì Dật, da cổ mềm hơn so với bả vai, cắn đến rướm máu mới chịu bỏ qua.

Nhóc con tức giận mà nói:

“Không phải! Là tại vì ca ca không ăn cơm!” Tiếu Túy dừng một chút, như đang cố sắp xếp từ ngữ, “Chú Lý nói, ca ca bận, ngày nào cũng không ăn cơm!”

Trì Dật không nghĩ tới Tiếu Túy vậy mà còn có liên hệ với trợ lý Lý Văn của hắn, nghĩ một chút liền hiểu ra đây là bé con đang quan tâm hắn. Tiếu Túy xem Trì Dật giống như không nghiêm túc mà lắng nghe cậu, tức giận nói: “Không được làm vậy, thân thể sẽ không tốt!”

Trì Dật đương nhiên coi lời tiểu tổ tông nhà mình là tôn chỉ, lập tức hôn cậu một cái, cho cậu thấy quyết tâm của hắn, “Được, nghe bảo bối hết, ca ca về sau sẽ ăn cơm đúng giờ”.

Tiếu Túy nghiêm túc nhìn biểu cảm của hắn, xác định không phải lừa mình mới yên lòng, “Về sau em, gọi điện thoại, giám sát ca ca”.

Trì Dật càng là tỏ vẻ không thành vấn đề. Bé con trước đó luôn lo lắng cậu sẽ quấy rầy công việc của hắn, gọi điện thoại cho Trì Dật không bao giờ nói hơn hai câu, chỉ bảo hắn yên tâm làm việc sau đó không chút lưu tình mà cúp máy. Như này không phải càng hợp ý hắn sao?

Nhưng tên cáo già Trì Dật đã luyện xong kĩ năng “được lợi còn khoe mẽ” đến đẳng cấp cao nhất, hắn tiến đến trước mắt Tiếu Túy, bộ dáng cầu khen ngợi, “Ca ca có ngoan hay không? Bảo bối phải khen thưởng cho ca ca đi chứ”.

Con thỏ trắng Tiếu Túy quả nhiên bị lừa, đây là lần đầu tiên cậu được thấy dáng vẻ này của Trì Dật, vô cùng mới lạ, đôi tay ôm lấy mặt Trì Dật, chu môi hôn hắn một cái, mang chút ngượng ngùng sợ hãi nhìn hắn: “Vậy được không?”

Trì Dật bị bé con ngây thơ này câu đến mất hồn, bế Tiếu Túy đi hướng phòng ngủ, “Còn thiếu cái này nữa”.