Vợ Người Du Hành Thời Gian

Chương 20: Ngày sinh

Thứ Tư, 5/9 - Thứ Năm, 6/9/2001 (.Henry 38 tuổi, Clare 30 tuổi)

HENRY: Clare đang đi tới đi lui quanh nhà như một con hổ cả ngày naỵ. Tử cung co thắt cứ sau hai mươi phút. “Gắng ngủ chút đi em”, tôi bảo cô ấy, và cô ấy nằm xuống giường được vài phút lại ngồi dậy. Đến hai giờ sáng, cuối cùng cô ấy cũng ngủ được. Tôi nằm bên cạnh cô ấy, thức thao láo, nhìn ngắm cô ấy thở, lắng nghe những âm thanh cáu kỉnh nho nhỏ cô ấy phát ra, và nghịch tóc cô ấy. Tôi lo lắng, cho dù tôi biết, cho dù chính mắt tôi đã nhìn thấy cô ấy sẽ không sao cả, và Alba cũng sẽ không sao cả. Clare thức giấc lúc 3 giờ 30 phút.

“Em muốn vào bệnh viện”, cô ấy bảo tôi.

“Có lẽ chúng ta nên gọi taxi”, tôi nói. “Đã muộn lắm rồi.”

“Gomez nói hãy gọi cho anh ấy, không cần biết muộn đến mức nào.”

“Được rồi.” Tôi quay số của Gomez và Charisse. Điện thoại đổ chuông 16 lần, rồi Gomez nhấc máy, nghe như tiếng người vọng lên từ đáy đại dương.

“Hử?” Gomez nói.

“Này chiến hữu. Đến giờ rồi.”

Cậu ấy lầm bầm điều gì đó nghe như “trứng muối.” Rồi Charisse cầm máy và bảo họ sẽ đến ngay. Tôi cúp máy rồi gọi cho bác sĩ Montague, để lại tin nhắn vào hộp thư thoại của bà ấy. Clare đang quỳ dưới sàn bằng cả hai chân và tay, đu đưa người hết trước lại sau. Tôi cũng quỳ xuống sàn với cô ấy.

“Clare?”

Cô ấy ngước lên nhìn tôi, vẫn đu đưa. “Henry... nói lại em nghe, tại sao chúng ta quyết định làm việc này?”

“Vì khi kết thúc, họ sẽ đưa cho em một đứa trẻ và em sẽ được quyền giữ nó.”

“Ừ, phải rồi.”

Mười lăm phút sau, chúng tôi trèo vào trong chiếc Volvo của Gomez. Gomez ngáp dài trong lúc giúp tôi đỡ Clare vào ghế sau. “Đừng có nghĩ đến chuyện rửa xe của tôi bằng nước ối”, cậu ấy hòa nhã nói với Clare. Charisse chạy vào nhà để lấy túi đựng rác và lót chúng lên ghế ngồi. Chúng tôi trèo lên xe và đi. Clare tựa người vào tôi và nắm chặt tay tôi.

“Đừng bỏ em”, cô ấy nói.

“Anh sẽ không làm vậy”, tôi cam đoan với cô ấy.

Tôi bắt gặp ánh mắt của Gomez trong gương chiếu hậu.

“Đau quá”, Clare nói. “Ôi Chúa ơi, đau quá.”

“Hãy nghĩ đến việc gì đó, một việc tốt đẹp.” tôi đáp lại. Chúng tôi đang phóng như bay qua đại lộ Western, đi về phía nam. Hầu như chẳng có bóng ai trên đường.

“Nói cho em nghe...”

Tôi lục lọi trí óc và chọn ra lần viếng thăm gần đây nhất của tối đến tuổi thơ của Clare. “Em có nhớ ngày chúng ta đi chơi hồ, khi em 12 tuổi? Chúng ta đã đi bơi, và em đã kể cho anh nghe rằng em đang bắt đầu có kinh nguyệt?” Clare bóp chặt tay tôi bằng sức mạnh đủ làm nát xương.

“Thật sao?”

“Phải. Em đã khá ngượng ngùng, nhưng cũng rất tự hào về bản thân. Em đã mặc bikini màu hồng và xanh, đeo kính râm có chữ trái tim được in lên gọng kính.”

“Em nhớ rồi... A!... Ôi! Henry, đau quá, đau quá!”

Charisse quay người lại và nói, “Cố lên, Clare, chỉ là đứa bé đang tựa vào cột sống của cậu, cậu phải xoay người đi, được chứ?” Clare cố thay đổi tư thế.

“Đến rồi đây”, Gomez nói, rẽ vào khu vực cấp cứu của bệnh viện Mercy.

“Em đang chảy nước”, Clare nói. Gomez dừng xe, nhảy ra ngoài và chúng tôi nhẹ nhàng đỡ Clare xuống xe. Cô ấy đi được hai bước thì vỡ nước ối.

“Căn giờ chuẩn lắm, mèo con”, Gomez nói. Charisse chạy đi làm thủ tục, Gomez và tôi từ từ đỡ Clare vào phòng cấp cứu rồi đi dọc các dãy hành lang dài xuống khoa sản. Cô ấy đứng tựa vào quầy y tá trong lúc họ hờ hững chuẩn bị phòng cho cô ấy.

“Đừng bỏ em”, Clare thì thầm.

“Anh sẽ không bỏ em”, tôi nhắc lại. Tôi ước gì mình có thể chắc chắn. Tôi đang cảm thấy lạnh và hơi buồn nôn. Clare quay người và dựa vào tôi. Tôi quàng tay ôm lấy cô ấy. Đứa bé là một khối tròn quay chắn giữa chúng tôi. Ra đi, hãy đi ra từ bất cứ nơi nào con đang trú ngụ. Clare thở hổn hển. Cô y tá tóc vàng to béo lại gần và bảo chúng tôi rằng phòng bệnh đã sẵn sàng. Chúng tôi nối đuôi nhau đi vào. Ngay lập tức Clare quỳ cả hai tay hai chân xuống sàn. Charisse bắt đầu dỡ đồ, quần áo nhét vào tủ, dụng cụ tắm cho vào phòng tắm. Tôi và Gomez đứng nhìn Clare bất lực. Cô ấy đang rên rỉ. Chúng tôi nhìn nhau. Gomez nhún vai.

Charisse nói, “Clare, đi tắm nhé? Cậu sẽ thấy khá hơn trong nước ấm.”

Clare gật đầu. Charisse xua tay đuổi Gomez đi và Gomez nói, “Tớ nghĩ tớ sẽ đi hút thuốc”, rồi bỏ đi.

“Anh có nên ở lại không?” tôi hỏi Clare.

“Có! Đừng đi đâu hết... hãy luôn ở nơi em có thể thấy anh.”

“Được rồi.” Tôi bước vào phòng tắm để xả nước. Nhà tắm bệnh viện khiến tôi khiếp đảm. Chúng luôn có mùi xà phòng rẻ tiền và mùi xác thịt bệnh tật. Tôi vặn vòi, đợi cho nước bắt đấu ấm lên.

“Henry! Anh có đó không?” Clare gọi.

Tôi thò đầu vào trong phòng. “Anh đây.”

“Ở yên đấy”, Clare ra lệnh, và Charisse thay thế tôi trong phòng tắm. Clare phát ra tiếng động mà tôi chưa bao giờ nghe một con người tạo ra, một tiếng rên dài rầu rĩ và đau đớn. Tôi đã làm gì cô ấy thế này? Tôi nghĩ đến Clare tuổi 12 đang cười đùa, thân thể dính đầy cát ẩm ướt bên dưới chiếc khăn tắm trong bộ bikini đầu tiên, trên bãi biển. Ôi, Clare, anh xin lỗi, anh vô cùng xin lỗi. Cô y tá da đen đứng tuổi hơn bước vào và kiểm tra cổ tử cung của Clare.

“Giỏi lắm”, cô ấy thì thầm với Clare. “Sáu centimet rồi.”

Clare gật đầu mỉm cười rồi lại nhăn nhó. Cô ấy ghì chặt lấy bụng rồi rên rỉ to hơn trước. Y tá và tôi giữ chặt cô ấy. Clare hổn hển lấy hơi, rồi lại bắt đầu la hét. Amit Montague xuất hiện và bước nhanh tới chỗ Clare.

“Cố lên nào,...” Y tá đang truyền đạt lại cho bác sĩ Montague hàng đống những thông tin mà tôi chẳng hiểu gì hết. Clare đang thổn thức. Tôi đằng hắng, lấy lại giọng. Tiếng tôi phát ra ồm ộp. “Gây tê ngoài màng cứng nhé?”

“Clare?”

Clare gật đầu. Mọi người lũ lượt kéo nhau vào phòng mang theo nhiều dây nhợ, kim tiêm và máy móc. Tôi vẫn nắm chặt tay Clare nhìn vào mặt cô ấy. Cô ấy đang nằm nghiêng người, thút thít, rên rỉ, mặt cô ấy ướt đẫm vì mồ hôi và nước mắt trong lúc bác sĩ gây mê nối đường truyền và cắm mũi tiêm vào sống lưng cô ấy. Bác sĩ Montague đang kiểm tra cho Clare và cau mày nhìn vào màn hình theo dõi thai nhi.

“Có chuyện gì vậy?" Clare hỏi. “Có gì không ổn.”

“Nhịp tim của cô bé rất nhanh. Cô gái bé nhỏ của anh chị, nó đang sợ. Cô cần phải bình tĩnh lại, Clare, có như vậy đứa bé mới bình tĩnh theo, được chứ?”

“Nhưng đau quá đi!”

“Đó là vì cô bé rất lớn.” Giọng của bác sĩ Amit Montague nhẹ nhàng, dễ chịu. Bác sĩ gây mê lực lưỡng có bộ ria hải mã nhìn tôi buồn chán. “Nhưng giờ chúng tôi sẽ tiêm cho cô một hỗn hợp thuốc tê, nhé. Cô sẽ sớm thư giãn hơn và đứa bé cũng sẽ thư giãn theo, được chứ?” Clare gật đầu, được rồi. Bác sĩ Montague mỉm cười. “Còn Henry, cậu ổn chứ?”

“Không hẳn thoải mái lắm.” Tôi gắng gượng cười. Tôi có thể cần đến một chút thuốc mà họ đang tiêm cho Clare. Tôi hoa cả mắt, nhìn một thành hai; tôi thở sâu và lại bình thường.

“Khá hơn rồi đấy”, bác sĩ Montague nói. “Nó giống như một đám mây trôi qua, và cơn đau cũng trôi qua, chúng tôi chụp lấy nó và đưa nó đi nơi khác, bỏ nó ở lại một mình, còn cô và đứa bé này vẫn ở lại, phải không? Giờ thì dễ chịu rồi, chúng ta sẽ từ từ tiến hành, không phải vội...” Sự căng thẳng đã biến mất khỏi khuôn mặt Clare. Mắt cô ấy đặt cố định vào bác sĩ Montague. Máy móc đang kêu bíp bíp. Căn phòng mờ mờ tối. Bên ngoài, mặt trời bắt đầu ló dạng. Bác sĩ Montague đang quan sát màn hình theo dõi thai nhi “Hãy nói với cô bé cô đã ổn, và nó cũng ổn. Hát cho cô bé nghe được chứ?”

“Alba, không sao đâu, đừng sợ”, Clare nói khẽ. Cô ấy nhìn tôi. “Anh hãy đọc bài thơ về những người tình trên tấm thảm đi.”

Tôi ngơ ngác, rồi tôi nhớ ra. Tôi thấy ngượng khi phải ngâm thơ Rilke trước mặt mọi người. Tôi bắt đầu: “Engell: Es ware ein Platz, den wir nicht, wissen...”

“Đọc bằng tiếng Anh ấy”, Clare ngắt lời.

“Xin lỗi.” Tôi đổi vị trí, tôi ngồi bên bụng Clare, xoay lưng lại với Charisse, y tá và bác sĩ, tôi luồn tay bên dưới áo Clare. Tôi có thể cảm nhận được đường nét của Alba qua làn da nóng của Clare.

“Thiên thần!” tôi nói với Clare như thể chúng tôi đang nằm trên chiếc giường riêng của mình, như thể chúng tôi đã thức trắng đêm trong thời khắc bình thường khác,

“Thiên thần!: Nếu có một nơi nào đó chúng ta không biết đến, và ở đó,

trên tấm thảm không thể gọi tên, đôi nhân tình tỏ bày

điều họ không bao giờ có thể đem đến nơi đây - sự dũng cảm

của đôi tim đang bay cao

những tòa lâu đài của niềm vui, những bậc thang

đứng lơ lửng cách xa mặt đất,

tựa vào nhau run rẩy - và có thể làm chủ mọi điều này đây,

trước đám đông khản giả đang vây quanh, sự im lặng tang thương vô chừng:

Liệu những điều đó, có khi nào, dập tắt đoạn kết cuộc tình,

mãi mãi giấu kín, mãi mãi bị chôn vùi, chẳng ai trong chúng ta còn biết,

những đồng xu của hạnh phúc vĩnh cửu trước đôi nhân tình hớn hở

trên tấm thảm

đê mê?

“Được rồi”, bác sĩ Montague nói, tay tắt màn hình. “Mọi sự đã ổn.” Bà ấy mỉm cười với chúng tôi rồi bước ra cửa, cô y tá theo sau. Tôi vô tình bắt gặp ánh mắt của bác sĩ gây mê, người có vẻ mặt như đang muốn nói với tôi Mày là cái loại đàn ông ẻo lả gì vậy?

CLARE: Mặt trời đang lên và tôi đang nằm tê dại trên chiếc giường lạ lẫm trong căn phòng màu hồng này, và ở đâu đó trong đất nước xa lạ, Alba đang bò về nhà, hoặc ra khỏi nhà. Cơn đau đã qua, nhưng tôi biết nó không đi đâu xa, mà chỉ đang ẩn nấp ở một góc nào đó, có thể đang ở dưới gầm giường, và sẽ nhảy bổ ra khi tôi không chú ý. Những cơn co thắt tử cung đến rồi đi, xa xăm và nghẹn ngào như những hồi chuông vang lên trong sương mù. Henry nằm xuống cạnh tôi. Mọi người ghé qua thăm rồi ra về. Tôi muốn nôn, nhưng không thể. Charisse đưa cho tôi cốc nước đá; nó có vị như nước tan ra từ băng tuyết. Tôi nhìn các ống truyền, nhìn ánh đèn đỏ nhấp nháy và nghĩ đến mẹ tôi. Tôi thở. Henry nhìn tôi không rời. Anh ấy rất căng thẳng và không vui. Tôi lại bắt đầu sợ rằng anh ấy sẽ biến mất. “Không sao đâu”, tôi nói. Anh ấy gật đầu. Anh ấy vuốt bụng tôi. Tôi đổ mồ hôi như tắm. Trong này thật nóng. Y tá ghé qua và kiểm tra. Amit kiểm tra. Tôi và Alba như đơn độc một mình giữa đám đông. Đừng sợ, tôi bảo con bé. Con đang làm tốt lắm, con không làm mẹ đau đâu. Henry đứng dậy đi tới đi lui cho đến khi tôi bảo anh ấy dừng lại. Tôi cảm thấy như nội tạng của tôi đang hóa thành những sinh vật có sự sống và lịch trình riêng của chúng, mỗi nội tạng có một chuyến tàu riêng cần phải bắt kịp. Alba đang đào hầm trong tôi, một chiếc máy xúc bằng xương và da thịt bên trong cơ thể bằng da bằng thịt của tôi, đào sâu thêm chiều sâu của tôi. Tôi tưởng tượng ra con bé đang bơi trong mình, tôi tưởng tượng ra con bé đang nhảy vào sự tĩnh lặng của mặt hồ trong buổi sớm tinh mơ, nước rẽ ra hai bên theo mỗi nhịp bơi của nó. Tôi tưởng tượng ra khuôn mặt con bé, tôi muốn nhìn thấy mặt nó. Tôi bảo bác sĩ gây mê rằng tôi muốn cảm thấy điều gì đó. Từ từ, thuốc mê tan biến và cơn đau quay trở lại, nhưng đó là một cơn đau khác với cơn đau trước đó. Cơn đau này không quá tệ. Rồi thời gian trôi qua.

Thời gian trôi đi và cơn đau bắt đầu lăn qua lăn lại như thể nó là một phụ nữ đang đứng bên cạnh chiếc bàn ủi, đẩy hết trước rồi sau dọc tấm vải bàn màu trắng. Amit ghé qua và bảo rằng đã đến giờ vào phòng hộ sinh. Tôi được cạo và rửa ráy rồi được đặt lên một chiếc băng-ca và được đẩy ra hành lang. Tôi ngắm trần nhà ngoài hành lang trong lúc được đẩy qua, Alba và tôi đang được đẩy đi để gặp mặt nhau, Henry đang đi bên cạnh. Trong phòng hộ sinh, mọi thứ đều có màu xanh và trắng. Tôi ngửi thấy mùi nước khử trùng, nó làm tôi nhớ đến Etta, và tôi muốn gặp Etta nhưng lúc này bà đang ở biệt thự Sáo Bắc Mỹ. Tôi nhìn lên Henry đang mặc đồ phẫu thuật và tôi nghĩ tại sao chúng tôi lại ở đây, đáng lẽ chúng tôi phải ở nhà, rồi tôi cảm nhận thấy Alba đang lao tới, đang vồ vập xô đẩy, tôi rặn mà không cần suy nghĩ. Chúng tôi làm việc đó nhiều lần như thể nó là một trò chơi, một bài hát. Có ai đó nói, Này, ông bố biến đâu rồi? Tôi nhìn quanh. Henry đã đi mất. Và tôi đã nghĩ, Chúa nguyền rủa anh ấy, nhưng không, tôi không có ý như vậy. Alba đang ra, con bé đang ra, và rồi tôi thấy Henry, anh ấy đang loạng choạng tiến vào tầm nhìn của tôi, ngơ ngác và trần trụi, nhưng anh ấy đang ở đây! Amit nói, Khỉ thật! rồi A, đầu con bé đây rồi. Tôi rặn và rặn và đầu Alba thò ra, tôi đưa tay xuống sờ vào đầu nó cái đầu nhung ướt trơn trượt và mỏng manh. Tôi rặn rồi lại rặn cho đến khi Alba rơi vào lòng bàn tay đang chờ đợi của Henry, và có ai đó nói Ôi! Tôi trống rỗng và nhẹ nhõm, rồi tôi nghe có tiếng như được phát ra từ chiếc đĩa hát khi bạn đặt nhầm rãnh, rồi Alba khóc thét lên, và đột nhiên con bé đã ở đây. Có ai đó đặt con bé lên bụng tôi và tôi nhìn xuống, mặt con bé - mặt Alba - hồng hào và nhăn nhó, tóc nó đen nhánh, mắt nó mò mẫm tìm quanh và đôi tay giơ lên ngọ nguậy, Alba tự kéo người về phía ngực tôi rồi ngừng lại, con bé kiệt sức vì sự cố gắng, vì mọi việc đang diễn ra.

Henry cúi người xuống gần tôi và chạm vào trán con bé, nói “Alba.”

Sau đó:

CLARE: Buổi tối đầu tiên Alba có mặt trên đời. Tôi nằm trên giường trong căn phòng bệnh viện, vây quanh bởi bóng bay, gấu bông và hoa, Alba nằm trong tay. Henry vắt chân ngồi ở đuôi giường chụp ảnh hai mẹ con tôi. Alba vừa bú xong và con bé thở ra những quả bong bóng bằng sữa non từ đôi môi tí hon rồi lăn ra ngủ như một quả bóng da và nước, ấm áp mềm mại tựa lên áo ngủ của tôi. Henry dùng hết cuộn phim, mở máy lôi nó ra.

“Anh đã đi đâu vậy?” đột nhiên tôi nhớ ra và hỏi.“Lúc ở trong phòng hộ sinh.”

Henry cười. “Anh đã hi vọng em không chú ý. Anh đã nghĩ có lẽ em đã đủ việc để lo...”

“Anh đã đi đâu?”

“Anh đã lang thang trong trường tiểu học cũ của mình lúc nửa đêm.”

“Trong bao lâu?” tôi lại hỏi.

“Hàng giờ đồng hồ. Trời bắt đầu hửng sáng khi anh biến mất trở lại. Đang là mùa đông và họ đã tắt lò sưởi. Anh đã đi bao lâu?”

“Em không rõ. Chắc khoảng năm phút.”

Henry lắc đầu. “Thật điên rồ. Ý anh là, anh vừa bỏ em ở lại, để lượn lờ quanh các dãy hành lang ở Fancis Parker một cách bất lực... Thật là... Anh đã cảm thấy thật...” Henry mỉm cưòi. “Nhưng mọi chuyện đã diễn ra tốt đẹp, nhỉ?”

Tôi cười. “Miễn sao đến đích, mọi sự trên đường chỉ là những cú xóc chẳng đáng kể gì.[1]”

[1] Nguyên gốc “All"s well that ends well.”

“Em sáng dạ hơn em tưởng[2]!” Có tiếng gõ cửa khẽ; Henry nói, “Mời vào!” và Richard bước vào, rồi dừng lại, ngập ngừng. Henry quay người và nói, “Bố...” rồi nhảy xuống giường, nói tiếp “Bố vào đi”. Richard mang theo hoa và một con gấu bông nhỏ, Henry đặt chúng vào đống hoa và gấu bông khác bên bậu cửa sổ.

[2] Nguyên gốc “Thou speakest wiser than thou art aware of”: trích All"s Well That Ends Well của William Shakespeare

“Clare”, Richard nói. “Ta... chúc mừng các con.” Ông từ từ ngồi thụt xuống chiếc ghế bên cạnh giường.

“Bố có muốn bế con bé không?” Henry hỏi khẽ. Richard gật đầu, nhìn vào tôi chờ sự đồng ý. Richard trông như thể đã không ngủ nhiều ngày. Áo sơ mi của ông cần được là, ông bốc mùi mồ hôi và mùi bia cũ. Tồi mỉm cười chấp thuận, cho dù tôi phân vân liệu đó có phải là ý hay. Tôi đưa Alba cho Henry, anh ấy cẩn thận đặt con bé vào đôi bàn tay đang chìa ra ngượng ngùng của Richard. Alba quay khuôn mặt tròn trịa hồng hào của con bé vào khuôn mặt lâu ngày không cạo của Richard, trườn về phía ngực ông và tìm vú. Sau một giây, con bé từ bỏ và ngáp dài, rồi lại lăn ra ngủ. Richard mỉm cười. Tôi đã quên cách nụ cười làm thay đổi khuôn mặt ông như thế nào.

“Con bé thật đáng yêu”, ông ấy nói với tôi. Rồi bảo Henry, “Nó giống hệt mẹ con.”

Henry gật đầu. “Nghệ sĩ vĩ cầm của bố đấy.” Anh ấy mỉm cười. “Tài năng đã bỏ qua một thế hệ.”

“Nghệ sĩ vĩ cầm?” Richard nhìn xuống đứa trẻ có mái tóc đen nhánh và đôi bàn tay bé xíu đang ngủ trên tay ông. Chẳng có ai không giống một nghệ sĩ vĩ cầm như Alba lúc này. “Một nghệ sĩ vĩ cầm.” Ông ấy lắc đầu. “Nhưng làm sao con biết... A, thôi, khỏi cần nói. Vậy cháu sẽ là nghệ sĩ vĩ cầm đấy hả, cháu gái!” Alba thè lưỡi ra ngoài chỉ một chút xíu, và tất cả chúng tôi phá lên cười.

“Con bé sẽ cần có thầy hướng dẫn, một khi nó đủ lớn”, tôi đề nghị.

“Thầy hướng dẫn? Phải rồi. Các con sẽ không gửi nó tới học lũ đần độn Suzuki đấy chứ?” Richard sốt sắng.

Henry đằng hắng. “Thực ra bọn con đang hi vọng rằng, nếu bố không quá bận...”

Richard hiểu ra. Đó là một niềm hạnh phúc khi ông nhận ra còn có người cần đến ông, rằng chỉ ông mới có thể đem đến cho cô cháu gái duy nhất của ông sự đào tạo nó cần.

“Ta rất sẵn lòng”, ông nói, và tương lai của Alba được trải ra trước mặt nó như một tấm thảm đỏ đang trải dài xa tới tận chân trời.

Thứ Ba, 11/9/2001 (Clare 30 tuổi, Henry 38 tuổi)

CLARE: Tôi tỉnh giấc lúc 6 giờ 43 phút sáng và Henry không có trên giường. Alba cũng không có trong nôi. Ngực tôi đau. Âm hộ tôi đau. Mọi thứ trên người tôi đau. Tôi bước xuống giường một cách cẩn thận hết mức có thể và đi vào nhà tắm. Tôi từ tốn đi qua hành lang, qua phòng ăn. Trong phòng khách, Henry đang ngồi trên ghế sofa, Alba nằm trên tay anh ấy, không nhìn vào chiếc ti vi trắng đen bé xíu được vặn nhỏ tiếng. Alba đang ngủ. Tôi ngồi xuống cạnh Henry. Anh ấy quàng tay qua người tôi.

“Sao anh dậy sớm vậy?” tôi hỏi. “Em tưởng anh đã nói vài giờ nữa nó mới diễn ra?” Trên ti vi, một người đàn ông đang đọc dự báo thời tiết, miệng mỉm cười, tay chỉ vào hình ảnh vệ tinh của khu vực tây bắc.

“Anh không ngủ được”, Henry nói. “Anh muốn lắng nghe thế giới lúc bình thường thêm một chút nữa.”

“Ồ.” Tôi gối đầu lên vai Henry và nhắm mắt lại. Khi tôi mở mắt ra, đoạn quảng cáo của công ty điện thoại vừa kết thúc và mẫu quảng cáo nước đóng chai tiếp nối. Henry đưa Alba cho tôi rồi đứng dậy. Sau một phút, tôi nghe tiếng anh ấy chuẩn bị bữa sáng. Alba tỉnh giấc, tôi cởi nút áo ngủ và cho con bé bú. Ngực tôi đau. Tôi ngồi xem ti vi. Một phát thanh viên đang mỉm cười nói với tôi điều gì đó. Anh ta và cô phát thanh viên khác, một phụ nữ châu Á, cười với tôi. Ở Tòa Thị Chính, Thị trưởng Daley đang trả lời chất vấn. Tôi lơ mơ ngủ. Alba vẫn đang bú. Henry bưng một khay trứng rán, bánh mì và nước cam vào. Tôi muốn cà phê. Henry đã biết ý, uống cà phê của mình trong bếp, nhưng tôi vẫn có thể ngửi thấy trong hơi thở của anh ấy. Anh ấy để khay đồ ăn xuống bàn và đặt đĩa của tôi lên đùi tôi. Tôi ăn trứng trong lúc Alba bú. Henry dùng bánh mì quệt vét loang của lòng đỏ. Trên ti vi, lũ trẻ đang trườn trên bãi cỏ để chứng minh hiệu quả của loại bột giặt nào đó. Chúng tôi ăn xong, Alba cũng bú xong. Tôi vỗ vào lưng con bé cho nó ợ, Henry mang đĩa bánh vào trong bếp. Khi anh ấy trở ra, tôi đưa Alba cho anh ấy và đi vào phòng tắm. Nước nóng quá sức chịu đựng, nhưng nó mang lại cảm giác tuyệt trần cho cơ thể đau nhức của tôi. Tôi thở trong làn hơi ẩm, cẩn thận lau người, thoa dầu thơm lên môi, lên ngực và bụng. Hơi nước bám đầy lên gương, nên tôi không phải nhìn chính mình. Tôi chải tóc, mặc quần thun và áo len vào. Tôi cảm thấy mình méo mó và xuống sắc. Trong phòng khách, Henry đang nhắm mắt ngồi trên ghế, Alba đang mút ngón tay cái của nó. Lúc tôi ngồi xuống, Alba mở mắt và khẽ ê a. Ngón tay trượt ra khỏi miệng con bé và nó bối rối. Một chiếc xe Jeep đang chạy qua sa mạc. Henry đã tắt tiếng ti vi. Anh ấy đưa tay mát-xa mắt. Tôi lại lăn ra ngủ.

Henry nói, “Dậy đi, Clare." Tôi mở mắt. Màn hình ti vi nhòe mờ xung quanh. Đường phố. Bầu trời. Một tòa cao ốc màu trắng đang bốc cháy. Một chiếc máy bay như món đồ chơi từ từ bay qua tòa nhà màu trắng thứ hai. Ngọn lửa im lặng bốc lên. Henry bật tiếng ti vi. “Ôi Chúa ơi”, một giọng nói trong ti vi vang lên. “Ôi Chúa ơi.”

Thứ Ba, 11/6/2002 (Clare 31 tuổi)

CLARE: Tôi đang vẽ Alba. Lúc này Alba đã được chín tháng và năm ngày tuổi. Con bé đang ngủ dưới lớp chăn bằng vải dệt màu xanh sáng nhỏ, trên tấm thảm Trung Quốc màu vàng thổ và tía trong phòng khách. Tôi vừa cho nó bú. Ngực tôi nhẹ bẫng, hầu như trống rỗng. Alba đang say sưa ngủ đến nỗi tôi cảm thấy hoàn toàn yên tâm đi ra sau nhà, qua khu vườn, và tiến vào xưởng vẽ.

Tôi đứng trên ngưỡng cửa một hồi và hít vào mùi bụi của xưởng vẽ lâu không được dùng đến. Rồi tôi lục trong ngăn bàn tìm giấy vẽ có hình dáng giống da bò, nhặt vài cây bút chì màu, một tấm bảng vẽ và những dụng cụ khác rồi đi ra khỏi xưởng (chỉ đôi chút hối lỗi) và quay trở vào nhà.

Khắp nhà yên ắng. Henry đang ở nơi làm việc (hy vọng thế). Tôi có thể nghe thấy tiếng máy giặt đang quay dưới tầng hầm. Máy điều hòa rên rỉ. Tiếng giao thông thưa thốt trên đại lộ Lincoln. Tôi ngồi xuống thảm, bên cạnh Alba. Một chiếc thang ánh nắng tràn vào, chỉ cách đôi bàn chân mập mạp của con bé chưa đến một gang tay. Trong nửa giờ nữa, nó sẽ phủ lên người con bé.

Tôi gắn tờ giấy lên bảng vẽ và đặt bút màu xuống bên cạnh. Bút chì cầm trên tay, tôi ngắm nghía cô con gái yêu.

Alba đang ngủ say. Lồng ngực con bé nâng lên hạ xuống chậm rãi và tôi có thể nghe thấy tiếng rù rì nó phát ra theo mỗi nhịp thở. Tôi phân vân liệu con bé có lạnh. Trời trong này khá ấm, một buổi chiều muộn tháng Sáu. Alba chỉ mặc độc chiếc bỉm trên người. Con bé đang phấn khích. Bàn tay trái của nó đang siết lại và nhả ra theo nhịp. Có thể nó đang mơ đến âm nhạc.

Tôi bắt đầu phác thảo khuôn mặt đang quay về phía tôi của con bé. Tôi không thực sự phải suy nghĩ nhiều trong lúc vẽ. Tay tôi di chuyển dọc tờ giấy như một cái máy ghi địa chấn, thu lại hình dáng của Alba trong lúc tôi theo dõi nó bằng mắt. Tôi ghi lại cách cổ con bé biến mất trong lớp mỡ trẻ con phúng phính dưới cằm, cách vết lõm phía trên đầu gối khi nó khẽ giơ chân đạp. Cây bút chì của tôi lột tả cái bụng no nê đang lồi lên rồi chìm vào bên dưới đỉnh cái bỉm, một đường nét góc cạnh và gồ ghề cắt ngang vẻ tròn trịa của Alba. Tôi xem xét bức tranh, sửa lại góc độ của hai chân, vẽ lại những nếp gấp nơi cánh tay phải của con bé nối liền với thân.

Tôi bắt đầu tô màu. Tôi phác họa sơ những điểm quan trọng bằng màu trắng - dọc cái mũi bé teo của con bé, nửa thân trái, dọc mu bàn tay, cái bỉm, và cạnh của bàn chân trái. rồi tôi tô đến phần tối, trong màu xanh lá cây và xanh nước biển đậm. Một mảng tối trùm lên phía bên phải của Alba, nơi cơ thể con bé tiếp xúc với chăn. Nó như một bể nước, và tôi biến nó trở nên vững chắc. Giờ Alba trong bức tranh bỗng trở nên ba chiều sống động, như có thể nhảy ra khỏi tờ giấy.

Tôi dùng hai loại bút màu, một loại hồng sáng và một loại hồng đậm gợi nhớ đến miếng cá ngừ sống. Bằng những nét vẽ nhanh tôi tạo ra da của Alba. Như thể làn da của con bé ẩn sau tờ giấy và tôi đang lột những lớp vỏ vô hình che chắn nó. Bốn cạnh làn da màu này, tôi dùng màu tím để vẽ tai, mũi và miệng của Alba (miệng của con bé khẽ chúm chím mở hình chữ O). Mái tóc dày đen của con bé trở thành một hỗn hợp màu xanh sẫm, đen và đỏ trên giấy. Tôi vẽ tiếp đến đôi lông mày trông như hai con sâu bướm bù xù đang làm tổ trên mặt Alba.

Ánh nắng đã bao trùm Alba. Con bé cựa quậy, đưa bàn tay nhỏ xíu lên che mắt, và thở dài. Tôi viết tên con bé, và tên tôi, cùng ngày tháng xuống dưới chân tờ giấy.

Bức tranh đã hoàn tất. Nó sẽ hiện hữu như một bằng chứng lưu giữ lại lời nhắn nhủ - rằng mẹ đã yêu con, mẹ đã sinh ra con, và mẹ vẽ bức tranh này vì con - sau khi tôi qua đời, sau khi Henry qua đời, và thậm chí sau khi Alba qua đời. Nó sẽ nhắn nhủ rằng, chúng ta đã sinh ra con, và giờ con đang ở đây, vào lúc này.

Alba mở mắt và mỉm cười.