Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu

Chương 17: Lòng dạ độc ác

Edit: Tiếu Ngu Ngốc

Beta: ss gau5555

Phượng Châu, mạch máu kinh tế chủ yếu

đều nắm giữ ở trong tay bộ tộc Phượng thị. Chuyện đó cũng có thể nói có

tiền chỉ có thể là người của Phượng thị tộc. Phàm là người biết cố gắng, hiểu được cách buôn bán, bắt lấy thời cơ là tài năng, thì tại đây vẫn

có thể là địa phương tạo ra được bạc vạn gia tài. Đây cũng chính là Thải Đô trong thành Đông Thịnh. Đây cũng là nguyên nhân người trong thành

này được xưng tụng phú gia đình.

Chủ nhân

Thịnh thị không phải ai khác, đúng là cữu cữu (cậu ruột) của Cốc Lương

Thừa-Thịnh Phú Dân. Thịnh Phú Dân dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, có được thành tựu như ngày hôm nay có thể nói rất không tồi. Cốc Lương

Thừa bốn tuổi mất đi song thân, sau đó sinh trưởng dưới sự săn sóc của

cữu cữu. Trước đó Thịnh gia còn chưa giàu có, Thịnh Phú Dân cố gắng nắm

bắt thời cơ, khi Cốc Lương Thừa còn ở tại đây kỳ thật chẳng khác nào

một nô bộc, phàm là toàn bộ các việc sinh hoạt đều do hắn làm, mà lúc

Cốc Lương Thừa mười bốn tuổi thì Thịnh gia giàu có. Thịnh Phú Dân sợ Cốc Lương Thừa sau này sẽ đòi chia tài sản liền tìm lý do cho tiền hắn chỉ

đủ dùng ba ngày, đuổi hắn ra khỏi nhà.

Cốc Lương Thừa rời khỏi Thịnh gia, may

mắn lúc tiêu sạch tiền thì lại tìm được việc lặt vặt trong tửu lâu để

kiếm sống. Sau đó đi theo đến phòng bếp bắt chước đầu bếp học trù nghệ.

Hắn là người thành thật thiện lương, không có cảm giác là bị cậu đuổi ra khỏi nhà. Ngược lại, cho rằng cậu là bởi vì hắn đã trưởng thành cho nên để hắn đi ra bên ngoài kiếm sống. Vì thế, ở trong tửu lâu được bao ăn,

bao ở hắn cảm kích gia đình cậu đã nuôi hắn lớn lên, liền đem tiền kiếm

được, mỗi tháng đúng hạn giao toàn bộ cho Thịnh Phú Dân. Hắn không biết

rằng số tiền kia còn kém với cả số tiền mà Thịnh Phú Dân kiếm được một

canh giờ, vẫn nghĩ là noi theo Thịnh Phú Dân là không sai.

Về phần việc hôn nhân của Cốc Lương

Thừa, do là từ nhỏ đã quyết định. Vốn Thịnh Phú Dân căn bản không định

bụng trông nom việc này, nhưng mẫu thân ông là người duy nhất yêu thương Cốc Lương Thừa tại Thịnh gia. Dưới sự thúc giục nhiều lần của bà, Thịnh Phú Dân không tình nguyện đành giúp Cốc Lương Thừa cử hành hôn lễ cực

kỳ đơn sơ .

Ngày thường Cốc Lương Thừa không có bất

kỳ khoản tiền để dành nào, toàn bộ chi phí đều là của Thịnh Phú Dân.

Nhưng mà ông ta lại tính toán khoản đấy với Cốc Lương Thừa, tiền tuy

rằng không nhiều lắm, nhưng đều phải trả lại cho ông ta. Hơn nữa phải

trả cả lãi.

Sau khi Cốc lương thừa thành thân, Mai

Bình nghe nói việc này, liền đem toàn bộ tiền để dành cùng tiền xuất giá mẫu thân vụng trộm đưa cho mình đem ra, ngay cả vốn lẫn lời vừa vặn đủ

hoàn thành trả chi phí hôn sự.

Sau khi hai người thành thân, Cốc Lương

Thừa còn nhớ kỹ công ơn nuôi dưỡng của nhà cậu, hàng tháng đều đưa trả

thù lao đến nhà cậu. Chẳng qua bởi vì hai người phải trang trải cuộc

sống của mình, tất nhiên so với tiền thành thân sẽ ít hơn. Nhưng Thịnh

Phú Dân lại coi Cốc Lương Thừa vong ân phụ nghĩa, mang theo nhi tử cùng

gia phó, chạy đến trong nhà Cốc Lương Thừa, không chỉ đưa người của ông ta đập phá đồ đạc, trước mặt hàng xóm xung quanh, đánh cho Cốc Lương

Thừa một trận, mắng hai vợ chồng, liên lụy đến cả mẫu thân Mai Bình đều

bị mắng .

Cốc Lương Thừa không nói tiếng nào, sở

dĩ Mai Bình lớn tiếng hơn một ít bởi vì theo lời nói của trượng phu,

nàng biết được cuộc sống trước đó của Cốc Lương Thừa ở nhà Thịnh Phú

Dân chính là một đứa ở. Hiện tại Thịnh Phú Dân sở tác, sở vi càng làm

cho nàng tức giận. Dưới sự giận dữ, nàng không hề lui tới Thịnh gia, mà

Cốc Lương Thừa trừ bỏ ngày lễ ngày tết, còn lại cũng không đi vào nhà

của Thịnh Phú Dân, nên tiền hàng tháng tất nhiên cũng không cho.

Vốn Mai Bình định bụng hai người đến Vân Châu sinh sống, liền hoàn toàn chặt đứt quan hệ cùng nhà Thịnh Phú Dân. Nhưng sau khi nhận được tin tức Thịnh Phú Dân bệnh nguy kịch, hai vợ

chồng đều là người mềm lòng, chuyện dĩ vãng không hề so đo.

Có lẽ người lúc sắp chết dù sao cũng sẽ

nhớ lại cả đời này hoành hành ngang ngược. Nằm trên giường bệnh Thịnh

Phú Dân nổi lòng áy náy với cháu ngoại. Năm đó mất đi song thân, nhận

Cốc Lương Thừa vào nhà nhưng thật ra không tình nguyện, chính mình cũng

không đối xử với cháu ngoại cái gọi là thân tình, để cho hắn ngủ ở sài

phòng, làm việc nặng, luôn không hề có lý do bới móc. Nhưng cho dù như

vậy, cháu ngoại Cốc Lương Thừa vẫn là đứa nhỏ rất hiếu thuận. Bởi vậy,

có thể trước khi chết nhìn thấy vợ chồng Cốc Lương Thừa, Thịnh Phú Dân

trong lòng cảm động mênh mông, run rẩy đem một túi này nọ giao cho Cốc

Lương Thừa, cầu được Cốc Lương Thừa tha thứ, không uổng rời đi khỏi nhân thế.

“Muội nói đây là tài sản riêng mà cậu Lương Thừa lúc còn sống cho bọn muội?” Mai Phương hai mắt xanh lớn, giật mình hỏi.

“Uhm, thật không nghĩ tới, ông ấy lại

đưa cái túi cho Lương Thừa trong đó trừ bỏ một phong thơ thì còn lại tất cả đều là ngân phiếu. Đoán chừng là một phần ba tài sản Thịnh gia đi!”. Mai Bình không chút tâm cơ nào gật đầu, đem hai chai sữa chia nhau cầm

trong tay phân biệt đưa cho Tề Hiểu Nhã cùng Tiểu Cốc Nhược Vũ, ý bảo

hai đứa đi ra bên ngoài chơi.

“. . . . . .” Mai Phương nửa ngày không

nói lời nào, trong lòng giật mình. Sau đó lập tức một cỗ ghen tị nổi

lên. Chết tiệt! mệnh Mai Bình vì sao lại tốt hơn so với mình!? Bộ dạng

của nó so với mình cũng đẹp hơn, gả cho Cốc Lương Thừa nhân phẩm tốt,

thương nó, mà bây giờ Thịnh Phú Dân không nghĩ trước khi đi lại cho bọn

họ! gia sản Thịnh gia này cả bạc vạn, một phần ba tài sản đó chính là

số tiền khổng lồ mà mình không thể tưởng tượng được a! Thế nào, làm thế

nào mới có thể đoạt toàn bộ số tiền kia vào tay!? Mai Phương đột nhiên

nhớ lại bản thân đã từng từ chối đề nghị của nữ nhi Tề Hiểu Nhã, trong

lòng không khỏi tính toán, lúc ghen tị cùng tiền tài mê hoặc, trong đầu

của nàng ta dần dần đã hình thành kế hoạch ác độc hạng nhất.

Tề Hiểu Nhã dựa theo yêu cầu của dì nhỏ, nắm lấy tay của tiểu Cốc Nhược Vũ, ôm bình sữa, ngồi vào trong đình

viện trong lương đình (chòi nghỉ mát).

“Nhã tỷ tỷ, chúng ta chơi cái gì?” tiểu Cốc Nhược Vũ vẻ mặt chờ đợi, ánh mắt mở to tròn, trong vắt nhìn Tề Hiểu Nhã.

“Chờ uống sữa xong rồi nói sau!” Tề Hiểu Nhã không kiên nhẫn nói, sau đó đem ba phần sữa ùng ục, ùng ục uống

xong, thầm nghĩ: “uống ngon thật, quả nhiên đi theo dì nhỏ có thể được

ăn ngon. Nếu không có Cốc Nhược Vũ thì tốt rồi” tâm của Tề Hiểu Nhã lại

nghĩ đến, ánh mắt oán hận trừng mắt nhìn tiểu Cốc Nhược Vũ đang cúi đầu, cái miệng nhỏ uống sữa tươi. Vứt bỏ nó, chính mình lại là cô gái thân

thích duy nhất, đến lúc đó dì nhỏ sẽ bởi vì nhớ thương nó đã mất đi mà

đem yêu thương chuyển dời đến trên người mình, nói không chừng còn có

thể thu dưỡng mình. Mới vừa rồi còn nghe thấy dì nhỏ nói bọn họ được

chia gia sản, thì phải nói nếu đi theo dì nhỏ, bản thân mình có thể sinh hoạt như một vị tiểu thư! Đáng giận, rốt cuộc như thế nào mới có thể

vứt bỏ Cốc Nhược Vũ ? Trên đường đi Phượng Châu, mình đã thử qua rồi,

việc này một mình nó không làm được, mà tìm mẫu thân, mẫu thân thế nhưng lại chửi mình! Chẳng lẽ mình cứ như vậy trơ mắt nhìn Cốc Nhược Vũ vĩnh

viễn sống so với mình tốt hơn?

Vừa uống sữa, cảm thấy biểu tỷ đang nhìn mình, tiểu Cốc Nhược Vũ ngẩng đầu nhìn Tề Hiểu Nhã, phát hiện biểu tỷ nhìn mình lom lom. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, non mịn hiện lên một tia

khó hiểu. Tiểu Cốc Nhược Vũ nghi ngờ nhìn biểu tỷ, không rõ biểu tỷ

trừng cái gì. Khi ánh mắt nó quét qua bình sữa không trong tay Tề Hiểu

Nhã , nhìn nhìn lại bình sữa trong tay mình còn có hơn phân nửa thì nghĩ đến biểu tỷ là muốn uống sữa tươi, liền vươn tay, đem sữa đưa tới trước mặt Tề Hiểu Nhã, thanh âm oa nhi non nớt mà mềm mại hảo tâm nói: “Nhã

tỷ tỷ, tỷ uống đi!”

Tề Hiểu Nhã đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhìn khắp bốn phía, không gặp người nào. Vì thế, một phen đoạt lấy cái

chai trong tay tiểu Cốc Nhược Vũ, không chút khách khí đem sữa trong

bình uống hết không còn một giọt. Sau đó, lại đem cái chai nhét vào tay

tiểu Cốc Nhược Vũ. Cuối cùng, cặp mắt của nó nhìn loạn chung quanh, vừa

nhìn có người chú ý tới mình hay không, vừa đem mình miệng lau khô sạch

sẽ, làm cho người ta nhìn không ra nó có uống qua sữa.

Tiểu Cốc Nhược Vũ ngây ngốc mà nhìn bình không trong tay, cảm thấy có điểm ngoài ý muốn. Mà lúc này bên tai của

nó lại truyền tới giọng của Tề Hiểu Nhã giống như mệnh lệnh: “Không cho

phép nói cho dì nhỏ biết tao uống sữa của mày!”

“Được.” Tiểu Cốc Nhược Vũ gật gật đầu.

Tề Hiểu Nhã há mồm còn muốn nói, lại mắt sắc thấy mẹ ruột của mình xuất hiện ở trong đình viện đang ngoắc mình ý bảo nó một mình đi qua. Vì thế, Tề Hiểu Nhã lập tức bỏ lại tiểu Cốc

Nhược Vũ, một mình chạy đến nơi của Mai Phương.

Chỉ thấy Mai pPương nhìn chung quanh một chút, sau đó đưa lỗ tai thấp giọng nói với Tề Hiểu Nhã một chút. Nghe

xong, Tề Hiểu Nhã mặt mày hớn hở, hỏi câu: “Vậy lúc nào thì động thủ?”

“Ngày mai đưa tang thì làm, khi đó dì nhỏ của các ngươi khẳng định không có thời gian lo lắng cho Nhược Vũ .”

“Uhm, Được.”

Nguyên lai Mai Phương rốt cục cũng không kiềm được dục vọng trong lòng mình, quyết định ngày mai lúc đưa tang

thì hai mẹ con tìm cơ hội liên thủ vứt bỏ tiểu Cốc Nhược Vũ.

Tiểu Cốc Nhược Vũ xa xa trông thấy dì

Hai cùng biểu tỷ tươi cười. Không rõ vì sao nụ cười của bọn họ thoạt

nhìn lại cổ quái như vậy, vặn vẹo như vậy, nó còn nhỏ không biết kế

hoạch ác độc của hai người, cũng không biết chính mình sẽ bởi vì người

nào đó mà hữu kinh vô hiểm vượt qua một kiếp.

Cùng thời khắc đó, “người nào đó” mặt

mày hớn hở ngồi trên lưng ngựa, lắc lư tiến nhập Thải Đô. Ba ngày trước, Phượng Hiên và Phượng Tiêu ở Phượng Châu cùng Phượng Địch hẹn nơi gặp

mặt. Hôm nay mọi việc đã chuẩn bị, chỉ còn chờ cơ hội, tâm tình của hắn

(Phượng Hiên) khoái trá đi vào Thải Đô, chuẩn bị tốt để chỉnh sửa người

mình sớm muốn thu thập .

Trên đường đi đến chỗ ở của chủ nhân

Phượng gia, Phượng Hiên phe phẩy cây quạt, cười cười liếc đám người đi

lại bên đường. Bỗng nhiên trong đầu hiện lên đứa trẻ nuôi chỉ có vài

ngày năm đó ở Thải Đô này, không khỏi tiếc nuối nổi lên, tiểu oa nhi hẳn là có thể đi đường được rồi! Không biết nó sống được tốt không, nhìn

tình hình, nó hẳn là được ba tuổi rồi! Ai, nếu để cho hắn nuôi, hiện tại là có thể bắt đầu dạy nó đọc sách viết chữ rồi! Phượng Hiên trong lòng

rất là muốn bóp cổ tay, nghĩ rằng nếu có thể gặp mặt thấy nó thì tốt

rồi, nếu như có thể gặp lại, lần này hắn nhất định sẽ nhanh, ngoan,

chuẩn, quyết không kéo dài đem nó mang về nhà, ai cũng không được mang

đi! Nhưng, tiểu oa nhi lớn lên hình dáng ra sao rồi ? Nếu gặp lại mà

nói…, mình có thể nhận ra nó sao?