Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 17: Đi học

Editor: Aubrey.

Đầu tháng 11, ngày hôm nay cũng chính là ngày Nguyên An Bình chính thức lên lớp. Chỉ là thời điểm hắn dạy học là sau giờ cơm trưa ba tiếng, ngày hôm nay những hài tử kia vẫn như thường lệ, ăn xong điểm tâm đều chạy tới đây, ở trong sân học tập cùng với đám Lý Tự.

Nguyên An Bình không thể tiếp tục ngủ nướng được nữa, tiếng đọc chữ của nhiều hài tử như vậy làm sao mà hắn chịu nổi.

Nguyên An Bình ôm chăn ráng nhịn, dù sao hắn cũng đã thương lượng với đám Lý Tự xong, chờ đến khi thi xong thì thời gian học tập sẽ khôi phục lại bình thường, chờ tới buổi chiều mới được đến trong sân nhà hắn học tập.

Lúc đó cũng không cần phải học bù, muốn tụ tập ôn bài thì đừng có đến trong sân nhà hắn. Dù sao cũng không cần học bù, hẳn cũng chỉ có khoảng ba đến năm đứa tụ lại ôn tập, không cần thiết phải đi tìm một cái sân lớn, đến chỗ nào cũng được nhưng đừng có đến cái chỗ này. Nếu không, mỗi ngày đều bị đánh thức như thế này hắn sẽ không chịu được bao lâu đâu.

Mặc dù hắn không có khát vọng được đếm tiền đến mỏi tay, mà lại hi vọng rằng chỉ cần được ăn được ngủ sướng như tiên là tốt rồi.

Thời tiết ngày hôm nay rất tốt, chờ đến trưa khi bọn nhỏ đều đã đi hết rồi, trước tiên Nguyên An Bình liền viết lên tường những chữ mà chiều nay hắn sẽ dạy. Lúc trước hắn dự định mỗi ngày dạy năm chữ, chờ thi xong sẽ đổi lại thành mỗi ngày dạy tám chữ. Tận một ngàn chữ, đến khi nào hắn mới có thể dạy xong a?!

Sau khi ăn cơm trưa xong, bọn nhỏ cũng lục tục chạy đến. Chờ Lý Tự chạy tới thông báo với hắn, thì người cũng đều đã đến đông đủ, hắn mới chậm rãi đi ra ngoài.

Nguyên An Bình cầm một nhánh trúc đi tới trước mặt năm mươi hài tử đang ngồi rất nghiêm túc, lúc bọn nhỏ về nhà vào buổi trưa, hắn đã sắp xếp lại bàn ghế cho bọn nhỏ xong xuôi. Hắn quan sát vài lần, phát hiện mấy đứa bé đều đã dựa theo số ghế mà hắn an bài rồi ngồi xuống, vì thế liền hài lòng gật gật đầu.

Thực ra quy tắc về chỗ ngồi ở nơi này cũng rất quan trọng, những người yếu đuối không thể ngồi cùng với những người có tính cách mạnh mẽ. Hắn đã an bài những đứa nhóc có tính cách bạo lực ngồi cùng với nhau, còn nếu như bọn chúng dám quậy phá ở trong sân của hắn, thì Nguyên An Bình sẽ nói cho bọn chúng biết tại sao hoa lại đỏ như vậy!

Nhìn đến từng khuôn mặt nhỏ của mấy đứa bé, trong lòng Nguyên An Bình cũng rất là cao hứng. Tuy nhiên, vì phải giữ quy củ, nên hắn vẫn phải trưng ra một bộ mặt không cảm xúc, rồi bắt đầu *diễn thuyết.

*diễn thuyết: là một cách thức nói chuyện được chuẩn bị kỹ càng nhằm cung cấp thông tin, ý nghĩ của mình trước đám đông.

Biểu tình của Nguyên An Bình hết sức nghiêm túc, nói: "Bắt đầu từ ngày hôm nay, tất cả các ngươi sẽ cùng ta học chữ. Điều đầu tiên mà ta cần phải nói với các ngươi chính là, trong quãng thời gian này ta sẽ dạy cho các ngươi những gì. Các ngươi cũng đã biết, Lâm Thịnh quốc của chúng ta có rất nhiều nơi dạy học (trên thực tế bọn nhỏ cũng không rõ lắm). Mà ta thì không định dùng bất cứ cách dạy của nơi nào để dạy chữ cho các ngươi, tổng cộng có ba loại sách mà ta muốn dạy cho các ngươi. Đó là Vạn Tự Văn, Tam Tự Kinh cùng với Bách Tính Gia. Vạn Tự Văn có một ngàn văn tự, nói cách khác là ta sẽ dạy cho các ngươi một ngàn chữ. Còn muốn biết một ngàn chữ rốt cuộc là bao nhiêu, chờ sau này học xong đếm số thì các ngươi sẽ biết. Còn Tam Tự Kinh, các ngươi cứ coi như mình đang học những câu ca dao, tục ngữ là được rồi. Riêng Bách Tính Gia, chính là bao gồm các loại dòng họ, các ngươi cũng có thể tìm thấy chính dòng họ của mình bên trong quyển sách này."

Nguyên An Bình không cần quan tâm các dòng họ trong Bách Tính Gia có hết ở nơi này hay không, nếu như không có thì hắn sẽ nói là những dòng họ đó đều thuộc dạng rất hiếm người sở hữu, tạm thời lừa gạt bọn chúng. Còn những văn tự trong Vạn Tự Văn có tồn tại ở thế giới này hay không, hắn lại càng không cần để ý, bất quá thì hắn sẽ kể cho bọn nhỏ nghe về một vài câu chuyện nhỏ, cũng không có ai có khả năng sẽ đi tra xét khắp thế giới này xem những chữ đó có thực sự tồn tại hay không. Mà nếu như thực sự có người muốn đi tra xét, hắn cũng có thể nói là chính mình vô căn cứ, chỉ với một quyển sách dùng để dạy chữ, mà dạy cho bao nhiêu đây học sinh, có ai tích cực như hắn hay không?

Trước tiên, không quản Tam Tự Kinh và Bách Tính Gia trông như thế nào. Lúc Nguyên An Bình nói cho bọn chúng biết hắn sẽ dạy cho chúng tận một ngàn chữ, trong lòng bọn chúng liền bắt đầu nóng rực hẳn lên. Tuy rằng không biết cụ thể là bao nhiêu, nhưng mà chắc chắn là rất nhiều, chờ bọn chúng học xong, rất có thể chữ gì bọn chúng cũng đều biết hết! Có vài tiểu hài tử hưng phấn đến nỗi không nhịn được, liền kề tai cùng người bên cạnh nói nhỏ.

Nguyên An Bình nghe thấy bọn nhỏ xầm xì không ngừng, liền cầm nhánh trúc gõ một cái: "Tất cả im lặng!"

Những hài tử kia cũng rất biết nghe lời, nghe hắn nói như thế liền lập tức ngồi thẳng, đồng loạt nhìn về phía hắn nhưng không nói gì.

Nguyên An Bình rất nghiêm túc nói với bọn chúng: "Các ngươi muốn cùng ta học chữ, thì phải tuân theo quy củ của ta, nếu như ai không làm theo..." Hắn dùng ánh mắt uy hiếp đảo qua từng người một, thấy bọn nhỏ đều cẩn thận nhìn hắn, liền rất hài lòng tiếp tục giở giọng uy hiếp nói: "Không tuân theo quy củ của ta, vậy thì các ngươi sẽ lập tức bị đuổi về nhà!"

"Còn nữa, các ngươi nghe cho rõ đây. Ta sẽ nói ra những nội quy trong lớp, tổng cộng có năm điều."

"Thứ nhất! Lúc ta đang giảng bài, các ngươi không được nói chuyện, cũng không được lén lút bày trò làm ảnh hưởng đến người khác. Nếu cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, thì hãy giơ tay nói với ta. Nếu như ta giảng bài có chỗ nào không hiểu, thì chờ ta giảng xong rồi giơ tay hỏi ta. Vậy nên, lúc ta đang lên lớp, ngoại trừ vấn đề thân thể không thoải mái, còn những vấn đề khác thì hãy cố gắng nhẫn nhịn một chút, chờ ta nói xong mới hỏi lại. Rõ chưa?"

Tất cả những hài tử bên dưới đều đồng thanh đáp: "Dạ rõ!"

"Thứ hai! Mỗi lần ta đưa ra câu hỏi, nếu như các ngươi biết câu trả lời thì phải giơ tay phát biểu. Nếu có ai bởi vì sợ hãi mà không dám trả lời hoặc không thèm trả lời, thì hãy chờ xem ta sẽ xử lí các ngươi như thế nào!"

"Dạ rõ!"

"Thứ ba! Ở trong lớp, nếu các ngươi không muốn học thì cũng đừng bày trò đi quấy rối người khác học tập! Nếu ai dám quậy phá không để cho người khác học, vậy thì hãy tự mình ôm theo hộp đựng cát cùng ghế ngồi của mình đi về nhà đi, ta sẽ không dạy cho các ngươi nữa. Các ngươi có được cơ hội đi học cũng không dễ dàng gì, nếu ai không muốn học, thì ta sẽ lập tức chiều theo ý người đó."

"Dạ rõ!"

"Thứ tư! Bởi vì các ngươi đã là bạn học, nên nhớ phải giúp đỡ lẫn nhau trong quá trình học tập. Những ai học kém nếu muốn xin sự giúp đỡ từ những người học tốt, thì những người học tốt đó phải nhiệt tình hỗ trợ, không được cố ý nói rằng mình không biết. Đương nhiên, thái độ của những người học kém khi muốn nhờ người khác giúp đỡ phải tốt một chút, đừng có dùng cái bộ dạng lên mặt mà đi xin người khác! Các ngươi phải nhớ kỹ, những chữ mà mỗi ngày ta giao cho các ngươi nhất định phải học tập cho tốt, nắm chặt tất cả thời gian dùng để học tập, dùng hết khả năng nhớ kỹ chúng."

"Thứ năm! Trong lúc đi học không được bắt nạt các bạn khác, cũng không được phép đánh nhau. Nếu không, cây roi trong tay ta cũng không phải dùng để trang trí, sẽ bị đánh đòn mà không có thương lượng gì hết!"

"Hảo! Trước tiên chỉ có bấy nhiêu đây quy củ thôi, sau này sẽ bổ sung sau. Tiếp theo, ta sẽ đặt cho các ngươi một cái kí hiệu, mỗi người đều có một con số, con số này gọi là kí hiệu, sẽ đại biểu cho các ngươi. Trong lúc học tập, có khả năng ta sẽ trực tiếp gọi tên của các ngươi, nhưng cũng có thể gọi kí hiệu của các ngươi, cho nên nhất định phải nhớ kỹ nó."

Nguyên An Bình thu nhận tổng cộng năm mươi học sinh, trong đó có mười bảy người là hài tử đến từ thôn khác. Những hài tử này đều là con của những nữ nhân trong thôn được gả đi nơi khác, hoặc là từ trong thôn khác được gả đến đây. Bọn họ đưa con mình đến nhà người thân, sau này muốn đưa lương thực cho bọn nhỏ cũng thuận tiện hơn nhiều.

Trong mười bảy hài tử này, có hài tử là con của cậu Bàn Đôn, còn một hài tử khác là con của một người cô cô nhà Nguyên An Bình, đã được gả đi nơi khác.

Cô cô của Nguyên An Bình tên là Nguyên Thảo, bởi vì lúc trước xuất giá không được nhận bất cứ món đồ cưới nào từ chính mẹ ruột của mình, nàng trong cơn tức giận liền cầm lấy hành lý của mình, tự thân một mình gả qua nhà người ta.

Ngoại trừ lúc cha mẹ Nguyên An Bình qua đời có trở về hai lần, còn lại đều chưa từng về nhà mẹ đẻ lần nào. Lúc cha mẹ nàng qua đời, nàng còn mượn cớ bệnh nặng để cho trượng phu thay mặt nàng trở về.

Nguyên An Bình vốn đang cho rằng, đối phương hẳn là một nữ nhân có tính tình rất hung dữ. Lại không ngờ Nguyên Thảo là một nữ nhân rất ôn nhu, giọng nói cùng cách nói chuyện đều rất nhỏ nhẹ.

Hắn đã nghe qua đại bá nói rằng tính tình của Nguyên Thảo có chút nhu nhược, lúc cha mẹ qua đời cũng không hề trở về nhìn một cái, có thể thấy được nàng căm hận bọn họ đến cỡ nào. Tuy nhiên, trong lời nói của Nguyên Căn Thịnh dường như còn đang che giấu gút mắc gì đó, không đơn thuần chỉ vì chuyện đồ cưới thôi đâu.

Nguyên An Bình lấy ra một tờ giấy, nhìn về phía các học sinh: "Ai nghe thấy tên mình thì lên tiếng, Sở Phong sẽ là số một."

Sở Phong chính là nhi tử của Nguyên Thảo, năm nay chín tuổi, cũng là một đứa bé ngoan.

"Trần Tuấn (chính là biểu ca của Bàn Đôn) sẽ là số hai, Phùng Tiểu Mãn số ba, Hoắc Phú Quý số bốn,... Lý Đông Phong số mười một,... Lý Tự số hai mươi sáu,..."

Chờ hắn đem các kí hiệu đều an bài xong xuôi, liền bổ nhiệm Lý Tự làm lớp trưởng. Thấy Lý Tự có chút đắc ý, hắn liền gõ đầu nhóc một cái: "Lý Tự! Ngươi ngoại trừ việc quản lớp, còn phải trợ giúp ta dạy cho bọn họ viết chữ. Nhất định phải giữ cho vững thành tích học tập của chính mình thật tốt, nếu không ta sẽ đổi lớp trưởng khác."

Lý Tự lập tức ưỡn ngực bảo đảm: "Đã rõ! Ta nhất định sẽ học thật tốt, cũng sẽ giúp họ học tập thật tốt."

Nguyên An Bình gật gật đầu, rồi ra hiệu cho hắn ngồi xuống, sau đó liền nói với bọn nhỏ: "Trước khi chính thức lên lớp, ta muốn nhắc nhở các ngươi lần nữa, mười ngày sau chúng ta sẽ có một bài thi, có được ở lại hay không thì phải xem sự nỗ lực của các ngươi. Hảo! Chúng ta chính thức lên lớp, ngày hôm nay ta sẽ dạy cho các ngươi bốn chữ."

Hắn cầm nhánh trúc chỉ vào những chữ trên tường: "Thiên, Địa, Huyền, Hoàng." Mỗi một chữ hắn đều dạy cho những đứa trẻ này rằng chúng có ý nghĩa gì, lúc nào thì cần dùng đến những chữ này, tiện thể dạy sơ qua một chút về từ ngữ và cách đặt câu.

Dạy chữ xong, hắn liền đi một vòng quan sát những đứa trẻ này viết chữ, để cho bọn chúng tự mình luyện tập một chút. Hắn nhìn từng người một viết chữ, quan trọng nhất là những đứa trẻ đến ngày thứ tư, thứ năm mới chịu đi xin nhập học.

Lúc hắn đi ngang qua Hoắc Tiểu Tây, liền bỗng dưng ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói: "Tư thế cầm bút của ngươi sai rồi." Nói xong liền cầm lấy nhánh cây nhỏ ra làm mẫu: "Ngươi không cần sốt sắng, nhìn kỹ xem cách ta cầm bút như thế nào."

Hoắc Tiểu Tây có chút khẩn trương, khuôn mặt nhỏ đỏ lên nhìn chằm chằm tay của Nguyên An Bình. Nhìn qua một lần, sau đó liền học theo tư thế cầm bút của hắn, lại đột ngột được Nguyên An Bình cầm tay hướng dẫn, rồi gật đầu một cái biểu thị rằng mình đã học xong.

Nguyên An Bình thấy đứa nhỏ này có vẻ rất sợ người lạ, liền dùng thanh âm ôn hoà kèm theo ý cười trên mặt đề nghị: "Ngươi nên thay nhánh cây khác nhỏ hơn một chút sẽ dễ viết hơn nhiều." Nói xong liền tiếp tục đi xem những người khác.

Ngồi bên cạnh Hoắc Tiểu Tây chính là Bàn Đôn, đợi Nguyên An Bình đi rồi, Bàn Đôn liền đem ra một nhánh cây nhỏ mà bản thân đã tự chuẩn bị trước đưa cho Hoắc Tiểu Tây. Hoắc Tiểu Tây vừa định nói cảm tạ, thì lại nhớ đến không được nói chuyện trong giờ học, liền nhìn Bàn Đôn cười cười rồi cúi đầu xuống tiếp tục viết chữ.

Nguyên An Bình giúp mấy đứa nhỏ khác sửa lại tư thế cầm bút, mặc dù bây giờ đang dùng nhánh cây nhỏ thay thế cho bút, nhưng hắn cũng phải dạy cho bọn chúng cách cầm bút giống như đang thật sự cầm bút lông.

Một canh giờ sau, hắn để cho mấy đứa trẻ nghỉ ngơi một chút. Trong lúc nghỉ ngơi, hắn đem câu thứ nhất trong Tam Tự Kinh giao cho bọn nhỏ xem qua, để cho chúng đọc trước một chút.