Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 2: Đại bá

Editor: Aubrey.

Ngày thứ hai, thời điểm Nguyên An Bình tỉnh lại thì trời vẫn chưa đến tối. Vốn hắn đang mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe có tiếng người loạt soạt loạt soạt gõ cửa, âm thanh này làm cho hắn giật mình một cái thật mạnh, lập tức thanh tỉnh hoàn toàn.

Một âm thanh nặng nề từ ngoài cửa lớn truyền đến: "An Bình! Là ta! Ta là đại bá của ngươi, ra mở cửa đi. An Bình..."

Nguyên An Bình tỉ mỉ lắng nghe, đúng là tại cách đó không xa hẳn là có người đang gọi hắn. Hắn nâng người một chút ngồi dậy, đầu óc kêu loạn hết cả lên, trước tiên đáp ứng một tiếng: "Ai... Ai! Chờ một chút, ta lập tức đi mở cửa."

Suy nghĩ một chút, sau đó vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất mặc vào áo bông cũ nát, thấy quả thật có thể đem áo lót bên trong giữ ấm, đem chăn bông trên giường đều thu lại, sau đó xuyên giày bông của nguyên chủ đi ra ngoài. Mang theo tâm lý thấp thỏm, dù sao hắn cũng không biết gì về nguyên chủ cả, chỉ sợ bị người phát hiện, vạn nhất nếu bị cho rằng là yêu nghiệt muốn đem hắn thêu chết thì cũng quá xui xẻo rồi.

Nguyên An Bình mới vừa mở cửa ra ngoài, liền cảm thấy ý lạnh thấu xương kéo tới trước mặt, làm cho hắn nhịn không được rụt cổ một cái. Nhìn sân trước đại môn, cùng với tuyết trong sân sau, hắn liền kẽo cà kẽo kẹt đạp tuyết đi đến chỗ đại môn. Như là nghe được động tĩnh của hắn, đối phương gõ gõ cửa, nói: "An Bình! Là đại bá đây, ta tới đưa cho ngươi thức ăn."

Nguyên An Bình dừng lại, nghĩ đến thân phận của người đến rồi đáp một câu: "Đại bá!"

Hắn đưa tay thả cái chốt xuống, mở cửa ra, thấy người đứng ngoài cửa là một nam nhân trung niên râu ria xồm xoàm. Chỉ mặc một bộ quần áo bông được chắp vài mảnh vá, vóc người rất cao to, chính là gầy đến mức xương gò má lồi ra, cổ rụt lại, lưng có chút khom. Nguyên An Bình sửng sốt một chút, người trước mắt này lại giống như những người có cuộc sống khốn khổ đến mức đem lưng biến cong thường xuất hiện trong phim truyền hình.

Nguyên Căn Thịnh nhìn không ra dị dạng của cháu mình, hắn nhìn sắc mặt Nguyên An Bình một chút, mặc dù có chút tái nhợt, tinh thần cũng không sai biệt, liền yên tâm: "Mấy ngày nay tuyết rơi, ta cũng không tiện đi ra ngoài, không biết ngươi như thế nào, nghĩ ngươi thiếu ăn nên lấy đến một ít. Ai___" Hắn thở dài một hơi: "Ngươi cũng biết tình huống nhà đại bá đấy, đại bá xin lỗi ngươi a."

Nguyên An Bình không biết tình huống cụ thể, cũng không dám tuỳ tiện nói tiếp, nhân tiện nói: "Đại bá mau vào phòng đi, bên trong ấm hơn một chút."

Nguyên Căn Thịnh gật đầu: "Hảo! Thân thể ngươi không khoẻ, coi chừng cảm lạnh." Hai người vào phòng, Nguyên Căn Thịnh đem thức ăn đặt lên bàn, nhìn căn phòng một chút: "An Bình a! Sao ngươi không đốt một đống lửa trong phòng? Sẽ ấm áp hơn một chút."

Nguyên An Bình cười cười: "Ta dậy trễ, cũng đang định châm lửa trong phòng đây."

Nguyên Căn Thịnh gật gật đầu: "Vậy được, ngươi hảo hảo an tâm. Đồ ăn đại bá lấy đến không nhiều, ngươi ăn trước đi, chờ ngươi ăn xong rồi hãy đến nhà ta. Bây giờ ngươi sống một mình sinh hoạt không dễ dàng, ta dù sao cũng là đại bá của ngươi, chăm sóc ngươi là đúng. Bá mẫu của ngươi..."

Hắn dừng lại, có lẽ nhớ tới lời lão bà mình trước đây đã nói: "Nàng chỉ là nói năng có chút không êm tai, là người ngoài miệng chua ngoa nhưng bên trong lại mềm yếu, ngươi đừng để trong lòng." Ngẫm lại chuyện lương thực nhà mình cũng có chút căng thẳng, chính mình mang một chút đến cho An Bình, lão bà tuy rằng không cao hứng nhưng cũng không ngăn cản, cho nên hắn yên tâm lão bà mình hẳn cũng tốt tính. Tuy vẫn hay tính toán, nhưng xét đến cùng vẫn là do quá nghèo.

Nguyên An Bình thông qua lời nói của đại bá liền có thể cho ra kết luận, nguyên chủ là tự thân sinh hoạt một mình, còn cha mẹ đi nơi nào, khả năng lớn nhất có thể đều đã qua đời. Mà đại bá này của hắn trong nhà cũng rất nghèo, tuy rằng chưa từng gặp qua bá mẫu kia, người đã để cho đại bá tiếp tế cho hắn mặc dù tâm trạng không thoải mái nhưng vẫn là không kiên quyết ngăn cản, nếu không đại bá cũng không tiện đem đồ ăn tới. Cho nên, đại bá cùng bá mẫu này của hắn tóm lại cũng coi như không tệ, hắn cũng thấy an tâm. Nói thật, hắn có chút sợ cùng sốt ruột với thân thích của mình.

Nguyên An Bình liếc nhìn túi vải màu xám trên bàn, đối Nguyên Căn Thịnh nói rằng: "Đại bá! Ngươi đem những món đồ này đi đi. Nhà ngươi cũng không dễ dàng gì, nhà ta vẫn còn chút lương thực, có thể ăn tạm qua vài ngày."

Nguyên Căn Thịnh nghe đến cháu trai đã nói như vậy, liền thở dài một hơi. Đứa cháu này của hắn cái gì cũng tốt, chính là lòng tự trọng cao, bởi vì lời nói của mẹ hắn nên vẫn cứ không muốn lại nhà hắn ăn cơm. Hắn là thật tâm đau lòng đứa cháu này, dù sao cũng là con trai duy nhất của Đại đệ, nghĩ đến Đại đệ cùng đệ muội đã mất sớm, thâm tâm liền một trận đau nhói, hắn lên tiếng khuyên nhủ: "Lương thực nhà ngươi có bao nhiêu ta còn không biết sao? Lấy thức ăn đi. An Bình! Ngươi nhớ kỹ, ta là đại bá của ngươi, ta chăm sóc ngươi là đúng. Còn có, ngươi cũng đừng cùng bá mẫu của ngươi chấp nhặt, nàng là một người đàn bà lắm mồm, ngươi đừng để trong lòng, có rãnh thì đến nhà ta tìm Đại Trụ chơi."

Nguyên An Bình không nói thêm gì nữa, gật đầu rồi đem thức ăn cất đi: "Đã biết, đại bá."

Nguyên Căn Thịnh nghe hắn đáp lời, trong lòng cũng liền cao hứng, liếc nhìn tuyết bên ngoài: "Hi vọng năm sau thu hoạch tốt. Ai! Dù thu hoạch nhiều hơn nữa, thuế má nhiều như vậy cũng không để lại được bao nhiêu lương thực, bất quá tốt xấu có thể ăn no bụng."

Kỳ thực hắn cũng phát sầu chuyện lương thực trong nhà không đủ ăn, đặc biệt là sắp đến *thời kì giáp hạt, hài tử nhà hắn lại nhiều, thật sầu a. Bất quá trụ cột gia đình đều là như thế, phải nghĩ trăm phương ngàn kế để cho mình cùng người nhà được ăn no bụng. Người trong thôn cũng không cầu gì hơn, chỉ cần được lấp đầy bụng là được.

*thời kì giáp hạt: chỉ mùa vụ cũ đã cạn nhưng chưa đến mùa vụ mới, lương thực cạn kiệt trong lúc nhà người dân nông thôn đói nghèo.

Nguyên An Bình cau mày: "Thuế má?"

Nguyên Căn Thịnh cho là nó cũng lo lắng chuyện thuế má, lại nói tiếp hai câu, trong lời nói mang theo oán khí: "Hoàng đế tham hoan hưởng lạc, quan chức sưu cao thuế nặng, lấy danh nghĩa thu thuế má cao, cũng không biết khổ cho những bách tính nghèo như chúng ta."

Nói xong lại cảm thấy chính mình có chút đại nghịch bất đạo, liền dặn dò Nguyên An Bình: "Ngươi nghe những lời này cũng đừng nói ra ngoài, mặc dù những người ở đây mắng hoàng đế như vậy, nhưng chúng ta dù sao cũng chỉ là những bách tính bình dân, tránh gây thêm phiền toái."

Nguyên An Bình biết xã hội hoàng quyền không có cách nào nói đến chuyện nhân quyền, hắn gật đầu: "Ta nghe đại bá."

Nguyên Căn Thịnh liền yên tâm: "Tốt lắm! Trong nhà còn có chút việc bận rộn, ta đi trước."

Nguyên An Bình đứng dậy đem người tiễn đến tận cửa: "Trên đường cẩn thận."

Nguyên Căn Thịnh gật đầu: "Hảo! Ngươi mau trở lại phòng đi, bên ngoài lạnh. Ta đi đây."

Nguyên An Bình đóng kỹ đại môn, nghĩ đến lời Nguyên Căn Thịnh nói liền có chút bận tâm. Không nghĩ tới hoàng đế lại là một tên ngu ngốc, cuộc sống của dân chúng trong nước đang như nước sôi lửa bỏng, mà hắn cũng chỉ là một thường dân, hắn không thể không vì sinh hoạt của chính mình mà không lo lắng. Nghĩ chờ qua mấy ngày nữa phải hảo hảo đi hỏi thăm tình huống bên dưới.

Đi vào trong nhà, Nguyên An Bình đi đến trước bàn nhìn xuống thức ăn do Nguyên Căn Thịnh mang tới. Có hơn hai mươi cân khoai lang, còn có một vài thứ không biết là cái gì, nhìn không giống bột mì, nhưng cũng là hơn hai mươi cân. Trong không gian của Nguyên An Bình nhiều nhất chính là đồ ăn, hắn tất nhiên không thiếu ăn. Bất quá, những thứ này cũng không tiện để Nguyên Căn Thịnh đem về, nghĩ trước tiên nên đem cất, chờ lần sau thời điểm Nguyên Căn Thịnh hỏi tới liền có chứng cứ để mang ra.

Nhìn những lương thực này, hắn cũng cảm thấy đói bụng, nhưng trước tiên nên đi rửa mặt một chút. Đối với cái nhà này hắn cũng chưa có hiểu biết gì, trước tiên điều tra một chút, không biết nhà này có giếng nước hay không.

Hắn đem toàn bộ nhà dạo qua một lần, tổng kết một chút chính là, đây là một căn nhà nhỏ. Mặc dù nói nhỏ, nhưng chỉ riêng tiền viện phía trước đã chiếm đến một trăm năm sáu diện tích, còn có sân sau cũng đến năm sáu chục mét vuông. Sân sau có một cái lều, là nơi để chứa củi lửa, bất quá bây giờ bên trong cũng không có bao nhiêu củi lửa. Mà trong nhà tổng cộng lại chỉ có hai gian, một gian nhà chính là nơi hắn ở, chắc cũng là nơi trước đây cha mẹ nguyên chủ ở. Bên cạnh gian nhà chính có một cái cửa nhỏ tiến vào phòng ngủ, xem ra gian nhà chính cũng dùng làm phòng bếp.

Về một gian nhà khác, bởi vì cửa sổ có chút nhỏ nên hiện tại rất tối tăm, bên trong chứa rất nhiều tạp vật. Giờ khắc này hắn cũng không có tâm tình đi thu thập, sau này rồi hãy nói. Bất quá, đi một vòng cũng không thấy giếng nước ở đâu, có lẽ thôn này dùng chung một giếng nước, chỉ là không biết có xa hay không.

Hắn trở về gian nhà chính, một cái bàn cùng một ít đồ dùng làm bếp đều đặt dựa vào bức tường phía Tây. Hắn nhìn kỹ bên dưới, có bốn cái bát, một ít đũa cùng hai ba cái bình nhỏ. Hắn lật lại nhìn vào bên trong, đều trống không, cũng không biết trước đây đựng cái gì. Một cây đao có chút gỉ, chầm chậm nhìn lên trên, còn có một cái giá ba chân treo một cái nồi sắt, trên đất có một hố cạn có chút biến đen, nơi đó hẳn là chỗ đặt củi lửa. Còn có hai cái vại một lớn một nhỏ, một cái là vại nước, một cái là vại đựng thóc. Lương thực bên trong vại cực kỳ sạch sẽ, còn trong vại nước không có bao nhiêu nước đều đã bị kết băng.

Nguyên An Bình đem lương thực mà Nguyên Căn Thịnh mang tới cất vào trong vại, dùng nắp che hảo. Hắn nghĩ một hồi liền đi ra sân sau lấy chút củi, kiếm thật nhiều tuyết bỏ vào trong nồi, bắt đầu nấu nước, trước tiên phải đem mặt rửa sạch rồi nói.

Đá đánh lửa gì đó hắn tất nhiên sẽ không dùng, bất quá hắn có bật lửa. Đốt lửa lên, nhất thời cảm thấy trong phòng ấm hơn rất nhiều. Nấu nước cần một chút thời gian, cũng may không lâu sau liền sôi, ngược lại là được hưởng một chút lạc thú khi còn bé, nấu nước xong liền đem hai củ khoai lang đi nướng.

Đánh răng rửa mặt xong, Nguyên An Bình liền uống một bát cháo hoa, nhưng lại nhịn không được lấy ra một ít đồ ăn, cũng may trong đống đồ ăn đóng gói vẫn còn một chút thức ăn chay. Sau khi ăn xong hắn mới cảm nhận được, vẫn là ăn nhiều một chút mới có sức.

Ăn xong điểm tâm, nghĩ đến vấn đề nước sinh hoạt, hắn cảm thấy vẫn là nên dạo trong thôn một chút, liền cầm lấy khoai lang vừa nướng hảo dùng để giữ ấm tay.

Đi ra đại môn, hắn nhìn hai bên một chút, vốn phải cảm thấy ấm áp nhưng lại đột nhiên ý thức được chính mình đang mang một đôi giày bông bị rách, chân bị cóng mất! Bất quá, quần áo lót giữ ấm có thể mặc bên trong được, nhưng giày hiện đại lại không có gì che lấp, trước tiên chỉ có thể nhẫn nhịn, nhìn đến phương hướng trong thôn rồi từng bước tiến về phía trước.

Vừa đi không bao xa, Nguyên An Bình liền cảm thấy chính mình là đang tự tìm ngược, con đường đầy tuyết này đặc biệt khó đi, lại còn đang mang một đôi giày bông bị rách. Không lâu sau, hắn cảm giác được giày bông đã bị ướt, hắn suy tính xem rốt cuộc là nên trở lại hay là tiếp tục đi về phía trước. Suy nghĩ một chút, hắn quay người trở về nhà, trước tiên nấu chút nước nóng rửa chân, sau đó từ trong không gian lấy ra một đôi tất dự trữ cùng một đôi giày mùa đông, lại từ trong phòng chứa tạp vật tìm ra một bộ y phục rách rưới, xe ra thành hai mảnh rồi bao lên đôi giày. Tỉ mỉ kiểm tra một chút, xác định giày sẽ không lộ ra, liền lần thứ hai bước ra cửa.