Yêu Hoặc Phật Tâm

Chương 7: Thiếu

Edit: V.O

"Này, này, này, đại sư..."

Ta khiếp sợ không hề chống cự, bị hòa thượng kéo đi. Cũng không biết qua bao lâu, bước chân như nhũn ra, suýt nữa ngã xuống, cánh tay mới bị buông ra. Lúc này ta mới giật mình tỉnh táo lại.

"Yêu nghiệt, nể tình ngươi tu hành năm trăm năm không dễ dàng, hôm nay tha ngươi một con đường sống, cách xa nhân gian, đừng ra ngoài nữa. Chuyện hôm nay, bổn tọa có thể không so đo. Nhưng đừng để xảy ra lần thứ hai." Giọng nói lạnh nhạt của hòa thượng vang lên bên cạnh.

"Không so đo?" Hòa thượng, ngươi nói không so đo là được sao? Ta cắn răng nặn ra mấy chữ. Đôi mắt ta phải làm sao giờ?

"A di đà phật, ngươi đi đi."

"Ngươi nói không so đo là được sao?"Ta vươn tay về phía hướng nói chuyện. Bổ nhào vào khoảng không, không đụng gì cả, vị trí hòa thượng trống trơn, ta cắn răng: "Hòa thượng! Ngươi đừng tránh!"

Ta chờ hắn nói chuyện, lại phát hiện không có tiếng gì cả. Hòa thượng sẽ không đi đó chứ. Ta giơ tay lên lần mò chung quanh: "Hòa thượng chết tiệt! Nói chuyện với ngươi đó!" Bốn phía vẫn yên lặng, dường như chỉ còn lại một mình ta...đi thật à!

"Hòa thượng! Ngươi có ở đó không?" Một loại sợ hãi tràn vào trong đầu, ta không tức giận nữa, bóng đen trước mặt khiến ta thấp thỏm lo âu, khiến ta nhất thời không biết làm thế nào cho phải. Ta phải làm sao...

Từ lúc ta phát hiện mình biến thành một con rắn cũng chưa từng sợ như thế này, ta một mình đối mặt với hộp đêm cũng chưa từng sợ như bây giờ.

"Hòa thượng, nói chuyện với ngươi đó..." Ôm một tia hy vọng cuối cùng, giọng nói ta cũng có chút run rẩy. "Đừng để ta một mình, ta không nhìn thấy, không lừa ngươi..." Ta từ từ đi tới trước.

"Hòa thượng..." Hơi thở cũng không ổn, giọng nói cũng có tiếng khóc.

"Xà Yêu, ngươi, không nhìn thấy nữa sao?" Giọng nói quen thuộc của hòa thượng vang lên phía sau, mang theo nghi ngờ và ngạc nhiên hỏi ta. Ta mừng rỡ xoay người, không nhìn thấy vị trí và vẻ mặt hắn, lại yên tâm: "Ngươi vẫn chưa đi?"

"A di đà phật."

"Ta không nhìn thấy nữa." Theo giọng nói, ta lần mò về phía hắn, cho đến khi chạm vào áo bào hắn mặc, ta nắm chặt vải vóc mềm mại, lúc này mới yên lòng lại.

Hắn lại yên lặng, ta không biết hắn đang nghĩ gì, cũng không thấy được vẻ mặt hắn, nhưng ít nhất bây giờ hắn vẫn còn ở đây, không bỏ lại một mình ta.

Có gì đó rơi trên mặt, trên tay, lành lạnh, cho dù ta không thấy được, cũng biết lúc này tuyết rơi.

Ta luôn luôn rất thích mùa Đông, hôm nay thành rắn, lại ghét tuyết rơi. Thân thể mệt mỏi, lại bị thương nặng, thân thể của ta thật không chống nổi. Ta vuốt vuốt lỗ mũi: "Hòa thượng, ta không