Yêu Trong Cơn Mơ

Chương 5

Guy Jarrod từng là 1 đầu bếp được săn đuổi, có tiếng tăm nhưng khi anh mở nhà hàng riêng, anh đã bước ra khỏi bếp. Anh đã học cách yêu kinh doanh nhà hàng còn hơn cả yêu nấu nướng.

Giờ đây, anh tuyển chọn và sa thải đầu bếp, đảm bảo mọi việc vận hành theo cách mà anh muốn. Nhưng quay trở lại Jarrod Ridge làm công việc mà anh thích không nằm trong kế hoạch của anh.

Tuy vẫn còn bực mình vì bị điều khiển từ dưới mồ, Guy phải công nhận rằng điều hành nhà hàng 5 sao ở Ridge hóa ra lại hay hơn anh tưởng nhiều. Anh có những kế hoạch lớn với chỗ này.

Qua năm tháng, nhà hàng và giám đốc của khách sạn đẵ trở nên không hẳn là dễ dãi nhưng khá tự mãn. Họ cứ làm theo cách cũ chứ không chịu thử những cái mới. Điều đó đã đến lúc phải thay đổi.

Tất cả những gì anh phải làm là làm quen lại với nơi này.

"Xin lỗi ông Jarrod?"

"Có chuyện gì thế?" Anh ngẩng lên khi thấy một người bồi bàn chạy từ bếp vào hầm rượu. Một cậu bé trông quen quen, Guy còn chưa có thời gian để nhớ hết tên của tất cả mọi người.

"Ông Hanford đang ở ngoài phòng ăn cùng 1 vị khách. Ông ấy hỏi liệu ông có thể ra gặp và nói chuyện với họ được không"

Christian. Trở về Aspen có nghĩa là thường xuyên gặp các em trai, em gái - hai em gái, anh tự nhắc mình một cách nghiêm khắc - và Christian. Họ từng là bạn của nhau, Guy nhớ lại. Bây giờ họ là đồng nghiệp chỉ bởi vì có một ông già cứng đầu không chịu tha cho những đứa con của mình.

"Được. Nói với anh ấy tôi sẽ ra ngay". Anh rời khỏi hầm rượu nơi anh vừa tự làm kiểm kê - anh muốn biết đích xác nhà hàng còn gì và không tin bất kỳ một ai có thể làm đúng ý anh.

Ý nghĩ đó chợt đến. Có lẽ anh giống ông già mình hơn anh tưởng.

Anh đi qua bếp, bước ra phòng ăn chính, ánh mắt liên tục đảo nhìn quanh. Anh kiểm tra những người bồi bàn, kiểm tra cách bài trí trên bàn, các bình hoa. Anh để ý các khăn trải bàn và các đĩa và xem các đồ bạc và máy pha cà phê bẳng đồng thau có bóng lộn không. Anh có con mắt tinh tường, không dung tha cho sự cẩu thả và anh nhất định phải sử dụng tốt những tính cách này của mình khi mà giờ anh đã về lại đây điều hành nơi này theo cách mà nó luôn phải được điều hành.

Guy nhìn thấy Christian ngồi trong một ngăn ở phía sau. Đến gần, anh nhìn thấy đối diện với Christian là một cô gái mảnh mai, xinh xắn tóc nâu với đôi mắt màu hổ phách. Trông cô hơi quen quen, nhưng anh không thể nhận ra. Có nghĩa là, Guy chợt nghĩ, đây là người em gái mà họ đang chờ gặp. Nét quen quen trong cô gái đơn giản bởi vì cô ta có nét gì đó của nhà Jarrod trên gương mặt.

Họ chưa biết anh đang tiến đến, vì thế anh lại ngắm nhìn cô gái thêm lát nữa. Xinh đẹp, anh lại nghĩ. Nhưng có vẻ đang cáu. Khỉ ạ, sao mà trách được? Tất cả bọn họ bị kéo về Jarrod Ridge dù muốn hay không.

Nhưng cô bé này là khổ nhất, anh nghĩ. Ít nhất anh và những người còn lại có nhau. Cô bé là người lạ ở vùng đất lạ. Nhưng dù có cảm thông đến mấy với cô nàng, Guy cũng phải đồng ý với người anh em sinh đôi : một cô em gái mới toe không có quyền được hưởng một phần của gia tài.

Christian nhìn thấy ánh mắt của Guy khi anh tiến tới. Anh cũng để ý thấy trong mắt Guy ánh lên sự ngưỡng mộ khi anh soi nhanh Erica. Anh biết Erica lo lắng về buổi gặp mặt này nhưng Christian mừng là nàng gặp Guy đầu tiên. Anh chàng Jarrod ấy là người luôn giữ được bình tĩnh nhất trong số các anh em nhà Jarrod.

Thật ra thì ngoại trừ Trevor, chẳng có mấy thứ trên cuộc đời này có thể làm Trevor sốc.

"Christian, thật vui được gặp lại cậu", Guy nói, nhưng anh không nhìn Christian. Thay vào đó mắt anh đang đăm đăm vào Erica, "Và em hẳn là em gái mới bé nhỏ của anh".

Mặt nàng ửng đỏ vì bối rối, nhưng nàng ngẩng đầu lên, đưa tay ra và nói, "Đúng là em đây ạ. Nhưng thường thì mọi người gọi em là Erica".

"Tên đẹp đấy", anh nói và bắt tay nàng hờ hững , "Thế nào, em đã dọn đến hẳn chưa?"

"Rồi ạ, nhưng em nghĩ là phải mất một thời gian mới quen được với nơi này"

"Anh dám chắc là ở ngoài lễ tân có bản đồ", anh cười nhìn nàng, "Em thấy ở đây thế nào?""

"Đẹp lắm ạ", nàng thốt lên, nhìn quanh phòng ăn với khoảng một nửa phòng đầy khách, "Đây chắc chắn là một nơi rất tuyệt để lớn lên"

"Em nghĩ thế à?" Guy kéo lại mép khăn trải bàn, vuốt vết nhăn nhỏ xíu trên làn vải trải bàn, "Christian nói với mọi người là em làm PR ở San Francisco à?"

"Vâng, đúng vậy"

"Thế thì sẽ khá tiện lợi đấy". Một người bồi bàn đến đằng sau anh, thầm thì điều gì đó rồi lại đi mất, "Anh xin lỗi. Có sự cố trong bếp cần anh giải quyết. Christian, rất mừng gặp lại cậu. Erica..." Anh đưa mắt sang nhìn nàng một lúc trước khi cười nói, "Hẹn gặp lại em sau nhé"

Khi anh đi khỏi, Erica thở phào.

"Không đến nỗi tồi, đúng không?" Christian nhìn nàng cầm cốc nước lên nhấp một ngụm. Guy lẽ ra có thể vồn vã hơn một chút , nhưng trên thang điểm từ 1 đến 10, 10 là ôm hôn thắm thiết và 1 là chào đón bằng một phát súng thì - cuộc gặp gỡ được 5 điểm.

"Hơi căng thằng một chút, nhưng nhìn chung thì không tồi", nàng thừa nhận. Rồi nàng hỏi, "Sao Guy lại nói là kinh nghiệm làm PR của em sẽ có lợi?"

Christian từng muốn có một hoặc hai ngày để nàng làm quen ở đây trước, nhưng không cần trì hoãn nữa. Có rất nhiều việc sắp đến và bởi vì nàng đằng nào cũng sẽ nhận chỗ đứng của mình trong gia đình Jarrod, nàng cũng có thể vào việc luôn.

"Chỉ vài tuần nữa là tới lễ hội ẩm thực", anh nói, "Đó là một sự kiện lớn ở Aspen. Được tổ chức hàng năm, kéo dài trong vài tuần và những người mê ẩm thực trong nước và ở châu Âu sẽ đến thưởng thức"

"Tôi đã từng đọc về sự kiện này", nàng nói, "Và cũng xem tin tức trên ti vi hàng năm. Nó về cơ bản giống giống kiểu lễ hội hóa trang Mardi Gras đúng không?"

"Cũng gần giống như thế", anh nói, "Ngân sách của thành phố phụ thuộc vào nguồn thu từ du lịch và lễ hội mà nhà Jarrods tài trợ là một phần lớn của nguồn thu này. Là một Jarrod, em đứng giữa sự kiện này"

Mắt nàng mở to, nhưng nàng gật đầu và nói,

"Anh nói đi"

Lần nữa, anh lại phải ngưỡng mộ cái cách nàng xử lý tình huống. Nàng mạnh mẽ, nhưng nàng có khuynh hướng lựa theo chứ không phá hỏng. Phần lớn những phụ nữ mà anh biết nếu ở trong trường hợp của nàng sẽ vẫn ngồi ở San Francisco cố gắng chấp nhận mọi thứ mà nàng phải đối đầu trong những ngày vừa qua. Nhưng Erica Prentice thì không. Một khi nàng đã quyết định, nàng cố hết sức.

Vì một điều cỏn con, nàng có thể rất dữ dội.

Ánh mắt nàng gắn chặt vào anh và anh thấy mình như bị lạc trong cái nhìn màu hổ phách sâu thẳm kia. Cái cử chỉ cắn môi dưới của nàng khi suy nghĩ, trời ạ, làm anh không thể tập trung được.

Làu bàu, giọng nói của anh khô khan và đầy công việc, "Anh trai Trevor của cô là chuyên gia về marketing. Anh ấy có công ty riêng ngay ở Aspen mấy năm nay rồi. Bây giờ anh ấy đang tiếp quản lại phần tiếp thị của Jarrod Ridge.

"Rất nhiều việc"

"Đúng vậy", anh nói, "và phần việc của cô cũng sẽ rất nhiều. Cô sẽ là người quản lý mới của bộ phận PR của Ridge"

Khi thấy nàng có vẻ hốt hoảng, anh thêm, "Cô sẽ làm việc trực tiếp với Trevor. Cô sẽ có văn phòng riêng trong tòa nhà, vì thế cô sẽ tiện điều hành công việc hơn Trevor . Hai người chắc sẽ gặp gỡ nhau rất nhiều trong vòng mấy tuần tới"

"Chắc sẽ vui lắm nhỉ?"

Giọng nói của nàng lại đầy lo lắng và anh nhắc nàng, "Trevor khá dễ tính. Anh ấy không khó chịu đâu, không việc gì phải lo lắng cả"

Nàng thở dài, "Hy vọng anh nói đúng"

"Chắc chắn. Cũng như tôi đúng khi nghĩ là cô sẽ ổn khi tới đây"

"Nhảy một mạch xuống dòng nước rồi sao chứ?"

"Có điều gì làm cô nghĩ cô sẽ không bơi được sao?", Christian hỏi và thấy nàng có vẻ đang đăm chiêu với câu nói của anh.

Cuối cùng, nàng lắc đầu, mỉm cười nhìn anh một cách rạng rỡ và nói, "Tôi sẽ bơi"

"Tôi dám chắc là cô sẽ bơi", anh nói, nhìn nàng cầm thực đơn bọc da lên chọn món. Anh ước gì anh không thấy nàng ngày càng hấp dẫn đến vậy. Cô gái đầy đặn, nhỏ bé này có gì mà làm cho cơ thể anh cứng đờ và đầu óc anh rối loạn đến vậy?

Hay sự quyến rũ đó đến từ việc nàng nằm ngoài tầm với của anh?

Anh không nghĩ vậy. Có rất nhiều phụ nữ từng nằm ngoài tầm với khi anh còn trẻ. Một cậu bé tỉnh lẻ sống với người mẹ đơn thân không có quyền chơi với những đứa trẻ giàu có và nổi tiếng. Nhưng anh không còn là đứa bé ấy nữa và anh có thể có được bất kỳ người đàn bà nào anh muốn.

Điều anh không hiểu nổi là tại sao điều ấy lại có vẻ như vô nghĩa.

Người đàn bà duy nhất anh muốn cũng là người đàn bà duy nhất anh không thể có được.

Hai tiếng đồng hồ sau, Erica ngồi một mình trong phòng. Hoàng hôn đã chuyển thành chạng vạng tối nhưng trong phòng nàng đèn vẫn sáng, và nàng quá bận rộn để có thể để ý là đã gần hết ngày đầu tiên của mình ở Colorado. Christian đã về làm việc sau khi ăn - rất vội vã vì anh nói anh có việc cần phải làm xong trong ngày. Khi còn lại một mình, Erica khám phá một chút.

Giờ nàng ngồi trên ghế bành trong phòng khách mới và nhìn hàng chồng tạp chí, sách báo, bưu ảnh và tờ rơi nàng rải xung quanh mình. Nàng gần như đã mua toàn bộ cửa hàng lưu niệm dưới nhà lên đây, tất cả những gì gắn liền với Jarrod Ridge mà nàng có thể tìm thấy.

Và có rất nhiều thứ để chọn. Tờ rơi liệt kê tất cả các hoạt động mà khu nghỉ dưỡng có và sách hướng dẫn mô tả lịch sử của nơi này. Nàng nhìn như bị thôi miên gần hai mươi phút đồng hồ những bức ảnh đen trắng của ông bà và cha nàng. Nàng tìm thấy những điểm giống nhau giữa bản thân nàng và những người trong ảnh. Đôi mắt nàng, đường cong ở môi. Thật lạ khi nhìn thấy một số đường nét của mình trong những người nàng chưa từng gặp.

Và còn kỳ lạ hơn nữa, điều đó làm nàng thấy ấm lòng.

Đã sửa bởi lanyouxuan lúc 24.12.2014, 18:13.

Gia đình nàng lớn hơn tưởng tượng của nàng. Họ là những người thích phiêu lưu, mơ mộng. Những người đi đến một nơi xa vắng để xây dựng cuộc đời , xây dựng một di sản đến giờ vẫn tồn tại. Giấc mơ của họ đã lớn lên, đơm hoa kết trái và đã trở thành một điều gì đó thật đặc biệt/

Và nàng là một phần của nó.

Một mắt xích rất bé nhỏ trong một dây xích dài.

Khi có tiếng gõ cửa, thoạt tiên nàng ngạc nhiên, rồi một tiếng gõ nũa, nàng hơi lo lắng không biết ai có thể ghé thăm. Nhưng rồi nàng nghĩ có thể là Christian. Có thể anh quyết định quay lại đưa nàng đi tham quan khách sạn. Ý nghĩ đó khuyến khích nàng đứng dậy khỏi ghế và đi lại phía cửa. Nàng vuốt lại mái tóc, vuốt phẳng áo và mỉm cười khi nghĩ đến viễn cảnh lại được gặp anh.

Nhưng khi nàng mở cửa, một người phụ nữ đang đứng đó , cầm hai chai rượu vang.

"Đỏ hay trắng?", cô ta hỏi, bước qua Erica đi thẳng vào phòng khách.

"Sao cơ ạ?" , Erica nhìn theo cô ta đầy bối rối.

"Đỏ hay trắng? Em thích loại nào?"

"À, còn tùy, em nghĩ là...."

Cô gái toét miệng cười nhìn nàng. "Trả lời đúng đấy. Chị là chị gái Melissa của em. Chị vừa mới lấy trộm rượu vang từ hầm rượu riêng của anh Guy để chị em mình có thể làm quen với nhau"

Khó có thể cảm thấy khó chịu khi Melissa Jarrod đang rạng rỡ như vậy muốn làm thân với nàng. Tuy vậy cô ta cũng làm Erica cảm thấy hơi lôi thôi trong bộ quần áo nhàu nhĩ. Melissa mặc một cái quần bò rất đẹp, một cái áo lụa hở vai màu lam và đi đôi xăng đan đen có ba dây mỏng manh, cao khoảng bảy phân. Mái tóc dài vàng óng của cô buông lơi sau lưng và đôi mắt to xanh đang ngời lên đầy thách thức và chào đón.

"Chị lấy trộm rượu của Guy à?", Erica nhắc lại, đóng cửa rồi quay sang đối mặt với chị gái.

"Chứ sao. Ngày mai sẽ phải trả ối tiền đấy nhưng tối nay phải uống say đã"

"Kế hoạch của chị tuyệt quá", Erica nói, mỉm cười.

Melissa ngoác miệng cười lại, "Nói cho em biết" , cô nói, "nếu cả hai chúng ta cùng uống rượu, cả hai đều phải chịu sự tức giận của Guy. Chúng ta sẽ lập thành mặt trận chị em gái"

" Chị em gái", Erica nhắc lại.

Melissa chun mũi lại rồi nhún vai, "Chị biết. Nghe lạ nhỉ, dúng không? Chị cũng thấy thế. Nhưng chị nghĩ hai chị em mình sẽ lập thành một đội tuyệt vời."

Erica cảm thấy sự căng thẳng như được trút khỏi đôi vai nàng. Nhìn vào mắt chị mình, biết rằng sự chào đón này thật lòng, nàng cảm thấy có lẽ về Jarrod Ridge tìm gia đình cũng không khó như nàng nghĩ.

"Chị biết không", Erica nói, "Em nghĩ chị đúng. Vì thế, chị có biết liệu trong căn bếp của em có để sẵn ly uống rượu vang không?"

Melissa dẫn đường vào bếp và quay lại nói với ra đằng sau, "Vì chị chính là người lo chuẩn bị đồ đạc ở đây cho em nên chị biết là ly uống rượu nằm ở đầu danh sách"

"Quá tuyệt!", Erica nói, đi theo chị vào căn bếp nhỏ, "Để em làm bỏng ngô, chị mở rượu trước đi nhé, được không?"

Melissa đặt cả hai chai rượu lên bàn, rồi quay sang đưa tay cho Erica, ""Rượu ngon đấy. Guy có hầm rượu ngon nhất ở Colorado"

"Thế Guy sẽ làm gì nếu anh ấy biết chị em mình đã tự tiện?" Erica hỏi và chìa tay ra bắt tay Melissa.

Nhún vai, Melissa nói, "Chị chưa biết, chúng mình sẽ cùng tìm hiểu nhé"

"Cùng nhau", Erica đồng ý và lần đầu tiên kể từ khi nàng đến Colorado, nàng cảm thấy thật sự có cơ hội biến nơi này thành nhà mình.

Rồi hai cô gái cùng nhau vào bếp, làm quen với nhau. Khi đã uống được đến chai rượu thứ hai, họ quyết định mở thêm một chai vang trắng có sẵn trong tủ lạnh của ..... hai cô gái đang kết thân nhanh chóng.

"Em làm bỏng ngô ngon lắm", Melissa tuyên bố.

"Cám ơn chị. Em nói với Christian là em biết nấu ăn"

"Anh ấy có ấn tượng không?", Melissa lắc đầu, ""Em không phải trả lời đâu. Chắc là không. Điều duy nhất gây ấn tượng với Christian là sổ sách, giấy tờ và các đầu mối"

"Chị biết anh ấy đã lâu chưa?", Erica hỏi, ngồi lên ghế bành và khoanh chân lại.

Melissa ngồi ở đầu bên kia của ghế, "Từ lâu rồi", cô nói, "Từ khi còn nhỏ. Tất nhiên là hồi đó Christian làm việc ở khu nghỉ dưỡng và ông già nhà mình không thích gia đình và người làm chơi với nhau. Nhưng chị gặp anh ấy suốt và các anh nhà mình từ ngày ấy đã là bạn của anh ấy rồi. Khi Christian lớn hơn chút nữa thì bố bắt đầu để ý đến anh ấy". Cô nhăn mặt, hớp một ngụm rượu và nói, "Bố rất thích lấy Christian ra làm gương, rằng anh ấy không có được những điều kiện thuận lợi mà bọn chị có, vậy mà anh ấy thành công hơn hẳn bọn chị". Lắc đầu nhớ lại, cô nói, "Để chị nói cho em biết, ngày còn bé bọn chị rất ghét anh chàng Christian hoàn hảo. Bố lúc nào cũng lải nhải những thành tích của anh ấy trước bọn chị". Melissa lại lắc đầu, "May mà Christian rất dễ thương chứ không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nói chung chị muốn nói là khi mà bố để ý đến anh ấy thì mọi người bắt gặp Christian ở đây thường xuyên hơn"

Erica tưởng tượng ra hình ảnh của một Christian hồi nhỏ, đấu tranh để thành công, tìm chỗ đứng của mình giữa đại gia đình nhà Jarrod. Nàng và anh có vẻ có nhiều điểm tương đồng. Giờ nàng ở đây, cố gắng làm điều mà anh đã cố gắng trong nhiều năm trước. Nhưng nàng không chỉ muốn biết làm sao anh hòa nhập được với thế giới Jarrod. Nàng tò mò muốn biết cuộc đời anh thế nào trước khi biết Don Jarrod. Thật sự, nàng chỉ muốn biết về Christian một cách chung chung. Những ý gnhĩ về anh luôn luẩn quẩn trong đầu nàng, ngay cả khi nàng tự bảo mình rằng giờ chắc chắn không phải lúc nghĩ về chuyện tình cảm. Nàng phải tìm được chỗ đứng của mình ở đây. Liệu nàng tật sự có thời gian cho một mối tình? Và liệu nàng có đủ can đảm tin một ai đó quá mới trong cuộc đời? Thêm vào đó, Christian không có vẻ gì là có tình ý với nàng cả. Có lẽ chỉ có mình nàng có cảm tình với anh. Và nếu đúng vậy thì nàng nên giữ kín chuyện này.

"Bố chị để ý đến Christian rồi sao nữa?"

"Bố chúng mình", Melissa mỉm cười chữa lại.

"Bố giúp anh ấy đi học đại học, rồi thuê anh ấy khi anh ấy tốt nghiệp trường luật. Anh ấy làm việc cho Ridge gần như cả cuộc đời, chị nghĩ thế. Bố muốn christian trở thành luật sư chính thức của Jarrod Ridge và thế là anh ấy trở thành luật sư. Bố không phải là người dễ để người khác làm trái ý". Cô nghiêng đầu sang một bên, "Nghe chị nói bố chúng mình em lạ tai lắm nhỉ?"

"Vâng", Erica nghĩ đó là lời thú nhận lớn nhất mọi thời đại. Nàng gần như không có thời gian để sắp xếp lại tâm trí. Giờ ngồi đây với chị gái nàng lại càng thấy lạ hơn nữa. Nhưng bất chấp điều điên rồ này, nàng thích sự thân thiện của Melissa , "Nhưng chị đã làm cho điều đó dễ dàng hơn"

"Rất mừng là chị giúp được em. Tin chị đi, chị rất vui là có thêm một người phụ nữ trong hàng ngũ nhà Jarrod"

"Cảm ơn chị", Erica nói và thật sự nghĩ vậy. Trong sự lạ lùng của thế giới mới của nàng, thật tốt khi có ít nhất một người có vẻ đứng về phía nàng. Lý do tại sao Melissa lại quyết định trở thành đồng minh của nàng có vẻ khá rõ ràng. Rõ ràng Erica cũng đã bao lần ao ước có một người chị gái để đứng về phía nàng đối đầu với các anh trai.

"Bây giờ", Melissa hỏi, chỉ vào những tờ rơi rải rác trên bàn trà, "em định làm gì với tất cả những thứ này?"

Bật cười, Erica nhấc vài tờ rơi mà nàng đã lãng quên lên, " Em định tìm hiểu tất cả những gì em có thể về Jarrod Ridge".

Melissa uống một ngụm rượu vang, "Có cách dễ hơn. Em cứ hỏi chị"

"Được, em sẽ hỏi chị ngay khi em biết mình cần gì?"

"Vậy nhé. Christian nói với chị em làm PR?"

Mừng vì tạm thoát khỏi những câu chuyện rối beng về gia đình mới, Erica nói, "Vâng, và rõ ràng là em cũng sẽ tiếp tục công việc ấy ở đây"

"Có nghĩa là làm việc cùng Trevor. Em sẽ thích anh ấy. Tính tình dễ chịu, luôn tự chủ", Melissa nói, "không giống với những người khác".

"Trưa nay em gặp anh Guy"

"Anh ấy thế nào?"

"Dễ chịu, nhưng hơi xa cách"

"Thế là ổn đấy", Melissa nói với nàng, "Trong hai anh em sinh đôi, Guy dễ chịu hơn. Blake thì không. Nhưng anh ấy sắp về đấy. Em nhớ đừng để anh ấy bắt nạt"

Nghe không có mấy triển vọng, Erica nghĩ, lại càng không muốn gặp Blake Jarrod hơn bao giờ hết. Nhưng không có cách nào để tránh được và bây giờ, biết chắc là anh ấy sẽ không chào đón mình, nàng sẽ có cơ hội chuẩn bị cho cuộc gặp. Nàng sẵn sàng bảo vệ bản thân như nàng đã từng phải làm trong gần như cả cuộc đời.

"Em ở đây và em sẽ không đi đâu hết", Erica nói với cô, "Nếu Blake không thích điều đó, anh ấy sẽ phải khắc phục thôi"

"Tốt!" Melissa toét miệng cười, rõ ràng cô mừng khi thấy cô em gái mới mạnh mẽ.

Giá như chị ấy biết, Erica nghĩ, rằng ngay lúc này sức mạnh của nàng chỉ hơn ngọn cỏ trước gió một tí. Trong lòng nàng có cái gì đang run rẩy. Nhưng cả nàng cũng sẽ phải khắc phục

"Sau đó thì", Melissa nói, "còn phải đối đầu với cả Gavin nữa. Anh ấy khá lạnh nhạt nên có lẽ sẽ không có vấn đề gì mấy. Nhưng đố em làm cho anh ấy nở được một nụ cười đấy"

"Anh ấy có vẻ giống mấy anh trai em"

"Ừ nhỉ. Christian nói với chị em cũng là con gái duy nhất trong nhà. Các anh em nghĩ thế nào về việc em đang ở đây?"

"Các anh ấy cố ngăn không cho em đi - cũng giống ch...." nàng buột miệng và sửa điều sắp nói, "giống Walter"

Melissa với tay vỗ nhẹ lên tay nàng, mỉm cười thương hại, "Sẽ rắc rối ra phết với hai ông bố đấy nhỉ"

"Vâng em nghĩ vậy"

"Em này, cha chị có thể có công sinh ra em nhưng Walter vẫn là người đã nuôi em khôn lớn", Melissa nói nhẹ nhàng.

"Em biết, chỉ có điều..." Làm sao giải thích được việc nàng cần đứng bằng đôi chân của mình, tự tìm câu trả lời? Giờ đây nàng cũng đang sống với cảm giác tội lỗi và phản bội khi quay lưng lại với Walter, cho dù nàng thật sự chưa bao giờ cảm nhận được bất kỳ tình cảm nào từ ông?

"Thế em với Walter có gần gũi không?"

"Không", nàng trả lời khẽ, thầm mong nàng có thể nói khác, "Thế còn chị với bố?"

Melissa thở dài và lắc đầu, "Không. Khi chị lên hai mẹ chị mất và chị nghĩ bố không thật sự biết phải làm gì với chị. Thế là ông ấy chẳng làm gì cả." Cô mỉm cười buồn bã, "Chị biết nghe lạ lắm phải không, khổ thân con bé nhà giàu. Nhưng sự thật là, Erica ạ, em không biết được là lớn lên ở đây chán thế nào đâu"

"Ít nhất chị cũng có chỗ này", Erica nói, "Nơi này thật đẹp"

"Một cái lồng có bằng vàng vẫn là một cái lồng". Một lát im lặng trôi qua và Erica không biết nói gì. Nàng muốn an ủi chị gái, nhưng không chắc điều đó có được hoan nghênh hay không. Thêm vào đó, nàng biết quá rõ là sự cảm thông không phải lúc nào cũng xoa dịu những vết thương cũ. Đôi lúc nó chỉ khiến mọi sự càng tệ hơn. Vì thế nàng im lặng và chờ cho đến lúc Melissa tự thoát ra khỏi suy tư của riêng mình.

"Nhưng mà quá khứ xa vời cho cả hai chị em ta rồi, đúng không? Phải lên đường thôi. Nào cô bé PR.... em nghĩ thế nào về việc giúp chị thiết kế một bảng dịch vụ mới cho spa?" Cô với tay lấy bảng dịch vụ cũ trên bàn trà và liếc qua, "Cái này chung chung quá gây nhàm chán. Chị muốn một cái gì đó gây chú ý. Một cái gì đó phải sáng bừng lên. À, còn cả lớp học yoga mà chị sẽ dạy nữa. Em có tập yoga không?"

Erica bật cười khi nghe Melissa bắn như súng liên thanh. Cô cảm thấy biết ơn cô chị mới vì đã thôi không bàn luận về đề tài cha và tuổi thơ cô đơn buồn bã nữa. Lắc đầu, nàng nói, "Yoga à? Không cảm ơn. Em không đủ dẻo. Nhưng em rất thích được thiết kế một tờ quảng cáo mới với chị. Nếu em có thời gian để chuẩn bị cho lễ hội ẩm thực..."

"Ừ nhỉ". Melissa thở dài chán nản, "Đúng đấy, vậy thì lúc nào em xong vụ đó mình sẽ chuyển qua chỗ chị"

"Được ạ"